Xu Hướng 6/2023 # Giống Anh Nhưng Không Phải Là Anh # Top 10 View | Globaltraining.edu.vn

Xu Hướng 6/2023 # Giống Anh Nhưng Không Phải Là Anh # Top 10 View

Bạn đang xem bài viết Giống Anh Nhưng Không Phải Là Anh được cập nhật mới nhất trên website Globaltraining.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Lời bài hát

Anh vẫn muốn được là đôi cánh chim tung trời,và mang theo em đến xa vờiVì anh vẫn muốn được là biển xanh sóng xô êm đềm,bàn chân em in hằn trên cát trắng.Tình yêu anh trao về em những giấc mơ ngọt ngào,sẽ không phai màu theo tháng nămVòng tay anh trao về em những phút giây ân cần,dẫu cuộc đời không như anh vẫn mơ.

Anh vẫn sống hoài niệm cùng bao tháng năm qua rồi,bàn tay ánh mắt với đôi vai gầyVì anh vẫn muốn lại gần rồi ôm lấy em vào lòng,mình bên nhau một đời không xa cách.Vậy mà từ khi người đi ôm đớn đau vô bờ,cách ngăn con đường sao rẽ đôiNgười mà em mong gần bên chăm sóc em suốt đời,giống anh nhưng không phải là anh.

[ĐK:]Làm sao anh biết lòng anh sẽ thật đau,khi không được ở bên em như ngày xưaLàm sao anh biết những lúc em cần anh,để lại được đến bên em thật mau.Dù anh vẫn sống khi anh không có em,và anh vẫn bước đi trên đôi chân mìnhMà sao phía trước chông chênh,con đường dài sao xa quá.

Cầu mong tia nắng bình minh nơi ngày mới,sẽ về rọi sáng đêm đêm mù khơiCầu mong đôi mắt của em sẽ thật vui,để nhìn về phía em luôn hằng tinBàn tay nhỏ bé anh không giữ được em,thì mong ai đó đến cho em bình yênNụ cười hạnh phúc của em,sẽ theo anh đến trọn đời.

Em Không Được Khóc… Anh Phải Biết Là Thế! (7)

Toàn ra ngoài, bê vào trong phòng cho Phương một cốc sữa tươi lạnh và một cuốn sách về nền văn hóa thế giới, anh biết rõ sở thích của Phương, kể cả mùa đông hay mùa hè cô đều uống nước lạnh và thức rất khuya, phần vì do công việc, học hành, phần vì Phương say mê đọc sách. Cô đọc sách về các lĩnh vực khác nhau, từ thiên văn học tới văn học. Đến nỗi mà ông nội cô còn sống bảo cô bị hâm vì suốt ngày ôm quyển sách. Lớn lớn một chút cô vội đi làm cho mình cái thẻ thư viện thành phố để thỏa đam mê của mình. Giờ công nghệ thông tin cũng dần phát triển nhưng sở thích của cô thì tuyệt đối vẫn giữ nguyên. Cô thấy khó chịu khi phải nhìn màn hình máy tính mà đọc thứ gì đó…

– Em uống đi, mà em còn lâu mới ngủ được anh lạ gì nên không sợ là không tốt đâu. Em đừng giữ mọi chuyện trong lòng, cứ nói cho anh biết, anh tuyệt đối không xen vào chuyện vợ chồng em nhưng anh sẽ giúp em giải quyết. anh tuyệt đối không để ai bắt nạt em đâu. Em bé nhỏ thế này thì làm sao mà em chịu nổi hả? Toàn nghiêm túc nói.

Phương lặng lẽ cúi đầu không đáp. Thấy vậy, Toàn ngồi trên giường, quay mặt vào Phương, nhẹ nhàng nói,

– Anh buồn hay có chuyện gì cũng đều có em ở bên tâm sự. Em hơn cả người yêu của anh, cũng thân thiết hơn cả mẹ anh, anh có ở cùng mẹ anh đâu! Vậy mà chẳng bao giờ em tâm sự chuyện của mình cho anh. Anh tưởng con gái thì phải nhiều tâm sự lắm chứ. Em không có tâm sự gì sao? Hay em không coi anh là tri kỷ?

Phương thấy ngượng ngùng khi Toàn nhận cô làm tri kỷ của mình, lại còn thân thiết hơn cả người yêu, thậm chí là mẹ anh nữa. Với một chút bối rối, cô đáp:

– Chuyện dài và rắc rối lắm, em không biết phải nói với anh thế nào nữa…

Toàn đứng dậy, bê cốc sữa lên đưa Phương, bắt cô uống.

– Cái này là cho em bé chứ không phải cho em đâu. Em kiệt sức thì con nó sẽ ảnh hưởng theo đấy.

Cô chợt lấy tay xoa lên bụng, phải rồi, cô sang đây để tĩnh dưỡng, để con cô được thoải mái mà, mà cứ để Toàn chăm sóc thì sao. Cô cũng có yêu anh đâu mà anh cũng đang có người yêu rồi cơ mà…

Phương buồn buồn trả lời Toàn:

– Trước khi lấy em, anh Thành anh ấy yêu một con bé sinh viên sinh năm 86. Họ cũng như vợ chồng với nhau lâu rồi. Em vô tình mà chen vào, giờ 2 người đó chẳng dứt được nhau ra… – Ông này tệ thế nhỉ. Thế ông ấy thú nhận với em hay em tự biết. – Là con bé kia nó cố tình cho em biết là hai người đó vẫn bên nhau anh ạ. – Thế cơ á? Thế để anh xử lý nó cho. Dám làm em yêu của anh đau thế này đây. – Anh đừng. Thật sự là lúc đầu em cũng ức lắm nhưng giờ thì em nghĩ rằng người ta không cần mình thì mình cần họ làm gì? Họ bên nhau, bênh nhau mình cứ cố chen vào thì chỉ càng làm tổn thương mình thôi. Còn con kia, giải quyết nó thì đơn giản nhưng giải quyết chồng em mới là cả 1 vấn đề. Em buông xuôi rồi mới sang bên anh ở tạm này. Em không muốn về nhà…

Toàn thấy thương Phương vô hạn khi thấy giọng cô đều đều, buồn buồn. Mọi khi anh cứ trêu đùa cô thoải mái mà không có một chút cảm xúc gì lạ, mà sao giờ lại thấy có gì đó nhoi nhói trong tim khi thấy cô buồn buồn, bế tắc. Chỉ muốn ôm Phương vào lòng nhưng sợ cô ngại nên anh nắm lấy hai tay cô an ủi:

– Thôi được rồi, khi em còn đang tâm trạng thế này thì cứ ở đây với anh. Em ở phòng anh đi, còn anh dọn phòng bên ngủ cũng được. Còn mọi chuyện cứ từ từ rồi tính

Tận 7h sáng Phương mới ngủ dậy. Bật điện thoại lên, cô thấy có tới 15 tin nhắn mới. Hôm qua khi sang bên nhà Toàn, cô đã tắt máy, cô tự dưng không muốn dính dáng một chút nào với gia đình nhà chồng. Cô biết đây là tin nhắn của Thành nên chẳng buồn đọc. Phương xuống nhà, định bụng dắt xe đi làm thì Toàn lên tiếng:

– Sao em đi sớm thế. Vào đây ăn sáng đã nào.

Nhà Toàn là một căn nhà 4 tầng nhìn ra hồ, bố mẹ anh mua cho anh sau một thời gian con trai đi làm không thấy hợp. Họ có mình anh nên rất thương con. Toàn để toàn bộ tầng 1, 2, 4 kinh doanh còn lại ở tầng 3. Lúc này quán đang có khách.

Phương miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn, Toàn bê đồ ăn cho cô rồi ngồi xuống nhắc nhở:

Phương chợt nhớ tới chồng mình, có mấy khi anh chăm sóc cô thế này đâu… Anh còn đang mải mê trên mây trên gió với ả kia! Phương đột nhiên thở dài.

Phương tạm biệt Toàn rồi đi làm, tới nơi, cô thấy Thành đang ngồi chờ trong văn phòng… Thành nhìn thấy Phương vội vàng đứng dậy. Cô từ tốn bảo,

– Đây không phải chỗ nói chuyện.

Cô tự động bước ra ngoài. Giờ vẫn chưa tới giờ làm việc, nhưng ở nhà Toàn mà không làm gì cô ngại và cũng không muốn nghĩ ngợi gì nên muốn vùi đầu vào công việc cho khuây khỏa. Cô đi trước, Thành đi sau. Cô đưa anh sang quán cà phê phía bên kia đường, đó là một quán có sân đầy cây ăn trái, dưới ánh nắng sớm đầu thu cảnh vật trông thật dịu mắt và tĩnh lặng.

– Em đêm qua đi đâu vậy? Thành cất tiếng hỏi. – Anh phải hỏi anh chứ sao lại hỏi em. Anh đi rồi, anh có niềm vui rồi anh để em buồn ở nhà một mình được sao. Em đã từng nói với anh rồi còn gì, nếu anh không coi chuyện là của hai vợ chồng thì việc anh anh giải quyết, việc em em tự lo chứ sao nữa. Phương từ tốn đáp lời. – Thế thì em còn mang bố mẹ anh vào làm gì. Thành gắt lên. Anh thừa biết tính ông bà già rồi còn gì. Bố thì nóng tính, mẹ thì cứ bù lu bù loa lên. Hôm qua anh về đã thấy ở nhà mẹ anh khóc khóc mếu mếu, điên hết cả người. Còn lấy chổi đánh anh gẫy cả cái chổi quét nhà rồi!! Em làm sao ấy nhỉ? – Anh gây ra thì anh phải chịu. Sao lại đổ lên em. Mẹ anh chẳng nói cho anh rồi sao. – Mẹ mắng anh tới tận nửa đêm, rồi giờ bắt anh sang nhà bố mẹ ở. Anh đang tự do, sao mà ở đó được.

Ôi cái tự do của anh to thật! Cô thấy thật ấm ức vì không hề thấy anh thanh minh một câu, hay hỏi han gì cô mà chỉ chăm chăm kể lể chuyện của mình, lo cho bản thân mình. Thật người chồng này chẳng giống người cô yêu một chút nào luôn, cô luôn so sánh anh của ngày xưa với ngày nay mà càng ngày càng thấy khác xa.

– Mà sao em lại tắt điện thoại vậy? Anh gọi em từ hôm qua tới giờ, em có biết bao cuộc không? Anh nhắn tin em cũng không trả lời. Rốt cuộc em bị sao vậy? Em đã ở đâu đêm qua? – Anh còn hỏi em bị làm sao à? Nước mắt Phương bắt đầu tuôn, ức chế với ông chồng này quá! – Anh sang với nó, bị nó chửi vào mặt cho rồi còn ngọt nhạt với nó, lại còn vui vẻ mà “yêu” cơ mà! Anh tắt điện thoại được, hà cớ gì em không được tắt? Anh đi được sao em không được phép đi? – Làm gì có chuyện đó. Thành chối.(Giá mà ngày đó có chức năng ghi âm cuộc gọi như giờ nhỉ, em cho hết đường chối cãi) – Ra là nó diễn kịch cho em xem à? Anh đóng hơi bị mùi mẫn đấy, nó thì đóng mất vai ác rồi, nó nói anh thế mà anh cũng nghe được à?

Phương lau nước mắt, bình tĩnh lại. Có khóc cũng chẳng giải quyết được gì. Người ta đang mải lo chuyện của họ, có thèm dỗ dành quan tâm tới cô đâu. Chợt cô nhớ tới Toàn, hai người đàn ông này lo cho cô thật trái ngược biết bao.

Thành như chợt nghĩ ra, mặt anh tái đi.

– Mẹ anh không nói rõ cho anh à? Thôi dù sao thì em cũng đã có giải pháp cho việc này rồi anh ạ.

– Chúng ta đến với nhau quá vội vàng, không tìm hiểu kỹ về nhau. Em với anh quan điểm sống và tư tưởng quá khác xa nhau. Cư xử của em và gia đình anh cũng không hợp nhau. Có lẽ, cái này thì em không biết, vì em không phải người trong cuộc, ở bên nó anh vui vẻ, anh hạnh phúc. Đi chơi với nó, hoặc đi chơi với ai em không biết, thì anh vui, anh thoải mái, chứ ở bên em thì giờ anh không có cảm giác đó. Chúng ta là vợ chồng nhưng đồng sàng, dị mộng. Em thì quá già dặn, trong khi anh trẻ, anh hơn tuổi em, nhưng em có cảm giác anh như thanh niên chưa vợ vậy. Và hơn nữa, sự quan tâm nên có giữa người chồng với người vợ, đặc biệt là dành cho người vợ đang mang bầu là cần có thì em lại không hề nhận được từ anh. Anh lại càng không cương quyết trong việc chia tay với nó; phải anh là em, tất nhiên là anh không thể chịu nổi rồi, đó là điều đương nhiên. Vậy thì tại sao anh cứ phải bắt em sống trong vô vọng và mệt mỏi chờ đợi anh chơi chán anh chùn chân mỏi gối anh mới quay về với em? Mà trong khi đó anh cũng không được thoải mái. Không sang nó, tính nó thế, nó không mắng nhiếc anh mới là lạ. Về với em, thì về với một bà bầu quá đỗi bình thường, chân không dài, không chiều chuộng anh nổi. Anh không cần một gia đình thực sự, anh cần cho thú vui của mình thì giờ đây, em trả lại tự do tuyệt đối cho anh, để cho nó đỡ phải tức tối mà bày thêm nhiều âm mưu nữa, tội nghiệp nó, mất nhiều nơ ron thần kinh cho việc này thì chóng già lắm. ANH KHÔNG CẦN CON ANH NHƯNG EM THÌ CẦN VÀ NÓ CẦN TĨNH DƯỠNG CHỨ KHÔNG PHẢI ÁP LỰC TỪ BỐ NÓ THẾ NÀY. – Phương nhấn mạnh những từ cuối. – Không phải là anh không cần em ạ. Nhưng anh có nỗi khổ của mình. Anh cũng khổ lắm Phương ạ!

– Nó có bầu trước cả em. Nhưng anh không đồng ý, anh bắt nó đi bỏ. Vì em, anh không muốn mất em nên anh không thể… Anh có một thỏa hiệp với nó, rằng sẽ ở bên nó cho tới cuối năm nay, nó ra trường rồi nó sẽ về quê đi làm, rồi nó sẽ không gặp anh nữa. Nó bảo, nó chỉ cần có thế. Nhưng tính khí nó quá khác người, nó toàn làm em phải khổ, anh xin lỗi em…

Trời ơi, sao lại có thể thế được. Vì cô mà một sinh linh nhỏ bé đã không thể được làm người sao. Phương thấy đầu óc quay cuồng, cô dường như không chịu nổi trước tin này…

Phương shock thật sự khi nghe Thành nói vậy. Giữa bọn họ có mối quan hệ tới vậy sao. Cô bình tĩnh lại nói với Thành,

Phương nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Thành tiếp lời.

– Anh yên tâm, không phải lo cho nó. Em sẽ không làm nó phải xấu hổ, cũng không làm nó quá đau khổ đâu. Dù sao nó cũng đã bị anh tước đi quyền làm mẹ của đứa con của 2 người rồi. Em chỉ dọa dẫm tý cho nó bớt ba cái trò trẻ con đi thôi và em sẽ đền bù cho nó thỏa đáng. Còn em tuyệt đối không chấp nhận việc anh qua lại với nó nữa. Giờ em còn bình tĩnh thì em còn xử lý giúp anh chứ anh với nó cứ làm quá với em là đừng nghĩ tới việc em quay về nữa. Vì anh bảo không được bỏ rơi anh khi gặp sự cố nên chiều nay em sẽ qua nhà bạn lấy đồ về nhưng em cần lời hứa chắc chắn của anh là không gặp nó nữa. Tuyệt đối!

Thành gật đầu. Thì ra đàn ông ai cũng như nhau, chơi chán là có thể bỏ một cách không thương tiếc. Thử hỏi thế thì làm sao mà con gái nó không bày các kiểu âm mưu để giữ các ông lại. Phương tiếp tục,

Thành giật mình giật lấy điện thoại của cô tắt đi.

Phương về công ty xin nghỉ làm để giải quyết chuyện gia đình. Cô sang bố mẹ chồng, nói chuyện với họ về mọi việc rồi hẹn con bé kia ra nói chuyện…

Đọc Người Tôi Thích Là Em Gái, Nhưng Cũng Không Phải Là Em Gái

“Không phải khoe chứ, nó thật sự tuyệt hảo đấy! Gã biên tập viên của tôi đã ngạc nhiên lắm luôn!”

“Ah, tôi cũng mừng cho cô đấy…”

Vào giữa kì nghỉ hè, sau khi chuyến đi đến trại hè của chúng tôi kết thúc. Buổi sáng hôm đó, tôi đang ở nhà, cố gắng để chợp mắt chút ít sau mấy hôm liền thiếu ngủ, thì đột nhiên, không hẹn mà đền, Mai đã phá toang giấc ngủ của tôi.

“Tôi-kẻ bất khả chiến bại, đã tự mình đã giải quyết được đống rắc rối của bản thân! Làm ra những sản phẩm tuyệt hảo như vậy thật quá tầm thường với tôi! Cậu có nghĩ như vậy không? Đối thủ của tôi, ahaha!”

“Ah, mừng cho cô…”

Chẳng thèm chú ý đến mấy câu trả lời nửa vời của tôi, Mai vẫn cứ thao thao bất tuyệt về mấy cái thành tích của cô ấy một cách ngạo mạn.

…..Vậy Mai đến đây chỉ để báo tin bản thảo của cô đã được biên tập viên phê duyệt thôi sao? Mừng cho cô ấy thì tất nhiên rồi, nhưng ước gì cô nhanh nhanh về nhà để tôi còn nướng thêm chút nữa… Cơ mà nhìn cô ấy phấn khích như vậy, tôi thật chẳng nỡ lòng nào ngăn lại.

“Ừ-Ừm, dẫu sao thì cũng nhờ có những lời khuyên đó của cậu mà cuộc chiến của tôi đã dễ hơn một tẹo đó….”

Mà ngẫm lại thì, chẳng hiểu sao mấy lời khuyên của tôi lại biến thành kiểu [Dù có phải chết cũng phải hóa thân thành nhân vật của cô!] rồi….Vậy mà chỉ với mỗi điều đó thôi, cô ấy đã có thể giải quyết đống rắc rối đó rồi. Trình độ của cô ấy ở một đẳng cấp thật sự khác biệt nhỉ.

“Tôi thật sự mừng vì cô đã cảm thấy khá hơn đó… yawn “

“C-Cậu làm gì mà trông uể oải quá vậy…. thức trắng nguyên đêm qua hả?”

Kể từ lúc trở về từ trại hè, ngày nào tôi thức thâu đêm để hoàn thành đống bản thảo cho kịp cuộc thi light novel đó, cô biết không…?

Hãy hóa thân thành nhân vật chính khi viết. Với suy nghĩ đó, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ thực hiện trơn tru cho đến khi viết xong cuốn light novel. Nhưng hoàn toàn không phải vậy. Nó không hề giống như lúc tôi hóa thân thành nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết của Suzuka hay là Towanochikai một chút nào cả. Tôi không tài nào hóa thân thành nhân vật chính trong tiểu thuyết của tôi được. Dĩ nhiên, không phải là tôi đã hoàn toàn thất bại, chỉ là nó không được hoàn hảo như tôi mong đợi thôi.

….Haaa, vẫn còn thiếu cái gì đó. Không hề giống như lúc tôi hóa thân thành Ryou hay là Towano Chikai, tôi chẳng thể nào tìm lại cái cảm giác không còn là chính mình đó….rốt cuộc là tại sao chứ? Dù sao đi nữa, mọi chuyện vẫn diễn ra khá suôn sẻ và tôi đã hoàn thành bản thảo tối hôm qua. Để có thể hoàn thành tác phẩm đúng hạn, tôi đã phải vắt kiệt toàn bộ sức lực của mình.

“….Ừm, đúng rồi. Tôi vừa mới hoàn thiện xong bản thảo của mình… yawn “

“Nhìn thấy đối thủ của mình như vậy, cảm giác như ngày mà tôi thống trị thế giới light novel đã đến rất gần rồi! Đây chắc chắn là định mệnh của tôi! Sớm thôi, nhất định sẽ vượt qua cậu!”

Đột nhiên cô ấy hùng hồn tuyên bố rồi nở một nụ cười hết sức tự tin.

…Thật tốt là cô ấy đã lấy lại sự tự tin của mình nhưng mới sáng sớm ra mà đã quẳng vào mặt tôi mấy câu đó thì có hơi hụt hẫng đấy…..Mà thôi, chẳng phải cô ấy luôn là vậy ư.

“Thôi bỏ đi, rốt cuộc thì cô đã tin tôi là Towano Chikai chưa? Dù gì tôi cũng đã nói cho cô biết về bí mật của mình rồi. Vậy nên, cô chắc chắn sẽ không cần phải nghiên cứu thêm về tôi nữa đâu nhỉ?”

Đúng vậy. Khi mọi chuyện đã được sáng tỏ như thế rồi, sẽ chẳng còn lí do nào để cô ấy tiếp tục bám đuôi tôi như trước nữa, và thế là tôi cuối cùng cũng có chút thời gian cho bản thân-

“Mhm? Cậu nói gì vậy?”

Vậy mà cô ấy lại trả lời tôi với một biểu cảm đầy bối rối.

“Đúng là tôi đã tin cậu, cũng như rất biết ơn vì đã nói cho tôi điều bí mật đó. Tuy nhiên, những nghiên cứu của tôi vẫn chưa hoàn thiện. Kể từ bây giờ, tôi sẽ nghiên cứu về con người của Nagami Yuu.”

“…..Eh?Ehhhhhhhhhhhhhhh! Cậu muốn gì nữa đây?!”

“Chẳng phải rõ ràng quá sao? Để có thể vượt qua được Towano Chikai, tôi phải biết thật rõ mọi thứ về cậu ấy! Vậy nên, nếu tôi không làm thế với Yuu thì sẽ chẳng thể đạt được bất kì điều gì hết! Làm sao mà cậu có thể nảy ra ý tưởng về cuốn tiểu thuyết đó và hơn nữa….tôi cũng chưa biết tí gì về sở thích của cậu cả!”

…..Này! Này này này này! Gượng chút đã! Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?! Tôi chỉ mới nghĩ về sự trở lại của những ngày tháng tươi đẹp thôi mà?!V-Với lại ý của cô là gì khi nói về sở thích vậy chứ?!

Trong khi tôi còn đang lạc lối trong đống suy nghĩ của mình, Mai với khuôn mặt đỏ ửng vừa mân mê mấy ngón tay của cô vừa đáp lại.

“…..Eh?”

“T-Tôi đang nói về đống rắc rối của tôi đó….Tôi thực sự đã nghĩ mình đã xong đời rồi, nhưng rồi cậu đã đến và giúp tôi vượt qua điều đó, nó thực sự làm tôi rất hạnh phúc đó…”

“Ah, ừm, thì, không vấn đề gì đâu….”

“T-Tôi thực sự rất,rất hạnh phúc đó!…Vậy nên là……nên là….tôi….”

Với khuôn mặt đỏ lựng, cô ấy im lặng trong thoáng chốc rồi tiêp tục cất lời.

“Uh….thật là xấu hổ mà.”

Rồi cô ấy đưa cánh tay lên vả chỉ thẳng vào tôi mà nói:

“T-Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ tìm hiểu hết mọi thứ về Yuu!”

Lời nói với tạo dáng của cô như thể đang tuyên chiến với tôi vậy.

“Cô đang hạnh phúc cơ mà, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ?!”

“Đ-Đừng nói nữa! Đây chính là cách tôi tỏ lòng biết ơn đó! Kiểu con gái yêu thích của Yuu hay thứ gì đó tương tự, tôi chắc chắn sẽ tìm ra cho mà xem…! V-Và sau đó, tôi sẽ trở thành kiểu đó cho xem…!”

Trong khi tôi còn đang định hình lại những gì cô ấy vừa nói, thì lại một lần nữa cô nhìn thằng vào tôi mà nói.

“Vậy nên, tôi mong là cậu hãy chuẩn bị đi!”

Nói xong, cô ấy chạy vụt đi, để lại một mình tôi đứng im như trời trồng.

“N-Nó có nghĩa là gì cơ chứ…?”-Tôi chết lặng.

“…Hmmm, thì ra là Himuro-san đến đây để cảm ơn anh ha, em hiểu rôi…”

Nghe thấy giọng nói từ phía sau, tôi giật thót mình và quay người lại. Quả nhiên, Suzuka đang đứng ngay giữa hành lang và nhìn chằm chằm về phía cửa.

“S-Suzuka, em đã nghe thấy hết rồi hả…?”

“Dù em có không muốn đi nữa thì với tiếng hét của anh, làm sao em có thể không nghe thấy được chứ.”-Khoanh tay trước ngực, em ấy nhìn chằm chằm vào tôi mà nói.

….Chẳng phải kiểu bĩu môi mọi khi đây sao?

Nhưng trái lại với suy nghĩ của tôi, em ấy chỉ khẽ nở nụ cười và nói tiếp.

“….Cũng chẳng sao. Dù gì thì kết quả của cuộc đua này cũng đã ngã ngũ rồi. Em sẽ không hoảng hốt vì mấy chuyện như này đâu.”

Thờ dài một hơi, em ấy trông có vẻ rất tự tin.

Cuộc đua? Em ấy đang nói cái gì thế…? Mà thôi, em ấy không giận là tốt rồi.

“Khi mà Onii-chan đã thừa nhận là anh yêu em gái nhất trên đời này, thì mọi sự cố gắng của Himuro-san đều là vô nghĩa thôi.”

“Uhm…em đang nói về chuyện gì thế?”

“E-Em đã nói rồi đó, chẳng phải anh đã khẳng định vậy sao?cho nên chẳng đời nào mà anh có thể bị Himuro-san quyến rũ được. Với lại, đừng hỏi em trong khi anh đã biết sẵn câu trả lời rồi chứ.”

“Thật tình, Onii-chan đúng là Onii-chan”–Em ấy nói với đôi gò mà ửng hồng.

Nhưng tôi không tài nào hiểu nổi em ấy đang nói về vấn đề gì nữa……

“Em nói là, anh yêu em gái ư….em đang nói đến quãng thời gian ở trại hè đó hả?”

“Em đang nói đến những hành động khi anh đang hóa thân thành Towano Chikai đó hả?”

“Chính xác. Lời thú nhận hết sức chân thành đó của anh và-hóa thân?”

“Không, anh đã nói với em rồi đó, anh chỉ đồng hóa nhân cách của mình với nhân vật chính trong tiểu thuyết của em và Towano Chikai thôi.”

“…Eh?” Có vẻ như em ấy thật sự sốc sau lý giải đó của tôi. “….Eh,uhm…em thật sự vẫn chưa hiểu ý anh là gì…”

“Anh cũng không biết là em không hiểu ở chỗ nào nữa….”

“Chuyện anh đã nói là anh yêu quý em gái nhất trên đời này, khi đang xoa đầu em ấy.”

“Ahhh, đó là lúc anh đang hóa thân Ryou.”

“T-Thậm chí anh còn ôm em và h-h-h-hôn lên trán em nữa!”

“Cũng vậy thôi…chuyện đó thật sự xấu hổ lắm, nên nếu có thể em đứng làm anh nhớ lại mấy chuyện đó được không….”

“V-Vậy lúc anh nói rằng anh yêu em gái…?!”

“Đó là lúc anh đang mang nhân cách của Towano Chikai. Em biết là anh sẽ không bao giờ nói ra những điều như thế mà.”

“….Eh?…..Eh?!?!”

“Sao nãy giờ, tự nhiên sao em lại hỏi về chuyện đó chứ? Lúc đó anh đã nói với em về chuyện này rồi mà, phải không? Lúc đó anh chỉ đang hóa thân thành nhân vật thôi.”

“Em không hề nghe thấy chuyện đó!”

“Không thể nào, em phải nghe thấy chứ! Dù sao thì em cũng đã “Funya Funya” suốt cơ mà!”

“Cái gì cơ?! Vậy là lời thú nhận đó….!”

Em ấy lùi lại một bước và trông cực kì sốc sau những lời đó của tôi.

Tôi không tài nào hiểu nổi tại sao em ấy lại phải ngạc nhiên đến vậy nhưng rồi tôi sực nhớ ra.

Em…đừng nói với anh là…..

“Đừng nói với anh là…..em sẽ không nghĩ đó là những lời thật lòng của anh đâu… đúng không?”

“Vậy là đó không phải những cảm xúc thật sự của anh hả?!”

“Dĩ nhiên là vậy rồi! Anh đâu phải là một tên siscon cuồng em gái đâu cơ chứ, làm sao anh có thể làm mấy chuyện như thế được?! Anh không hề có hứng thú với mấy chuyện đó!”

Ngay khi tôi vừa dứt lời, em ấy đột ngột buông thõng hai vai tỏa ra xung quanh một bầu không khí cực kì đáng sợ.

…..Vậy là em ấy thật sự hiểu lầm ư? Thế có nghĩa là, lúc đó em ấy chẳng hề nghe tôi nói một tẹo nào ư!

“Hóa thân….L-Lời thú nhận tình cảm đó…..”

“Có vẻ như em đang hiểu lầm gì đó nhưng anh thật sự không có thích em gái. Anh cũng có cuộc sống thực tại nữa mà. Dù vậy, anh vẫn sẽ diễn nếu như cần phải hóa thân thành người thay thế của em.”

Tôi cố gắng giải thích nhưng em ấy chẳng hề đáp lại. Thay vào đó, vai em ấy khẽ rung lên và em ấy cười lên một tiếng đầy ám muội “Fu fu fu fu”.

….Lúc này đây, em ấy trông thật đáng sợ.

“Fufufu, là vậy hả…..Thật là bực mình mà, Onii-chan…. anh gieo cho em những hi vọng, để rồi kết cục lại như thế này đây…Fufufufu”

“Ừ-Ừm, Suzuka-san?

“Onii-chan!”

“Vâng?!”

Bỗng nhiên bị trừng mắt, tôi đứng sững người, không tài nào cử động nổi dù chỉ là một sợi cơ.

“Cuối cùng thì, có vẻ như Onii-chan vẫn chưa thể hóa thân thành Towano Chikai nhỉ!”

“Eeeeeh?! T-Tại sao chứ?! Ngay cả Mai cũng đã thỏa mãn rồi mà!”

“Không, cứ cái cách anh diễn nửa vời thế kia,cô ấy sẽ không thỏa mãn được lâu dài đâu! Anh phải trở thành Towano Chikai 24/7 hoặc là mọi thứ sẽ chẳng đi đến đâu cả! Sao anh không chịu hiểu chứ!”

“Dĩ nhiên là anh không hiểu rồi?! Với lại, em hãy bình tĩnh lại đi! Hành động của em rất lạ đấy.”

“Onii-chan, dù em đã nói vậy rồi mà anh vẫn không hiểu ư! Chúng ta sẽ hẹn hò ngay bây giờ! Đây sẽ là khóa đào tạo chuyên sâu cho anh, hiểu chưa?!”

“Không, hãy nghe anh nói đã! Anh muốn đi ngủ, hay để anh nghỉ ngơi sau mấy đêm thức trắng đã!”

“Nếu là Onii-chan thì mọi chuyện sẽ ổn thôi! Em tin anh….”

“Đừng nói như kiểu nó tuyệt với lắm vậy! Nó hoàn toàn không phải như em nghĩ và anh biết rõ điều đó đấy!”

Có phải tôi đang gặp ảo giác vì thiếu ngủ mấy ngày hôm nay rồi không?! Không biết nữa. Tôi hoàn toàn không biết, nhưng có một thứ tôi hoàn toàn chắc chắn.

….Đó là, mùa hè đầy đau khổ này của tôi còn lâu mới kết thúc!!!

Tên Tiếng Anh Của Bạn Là Gì? Ý Nghĩa Tên Tiếng Anh Hay

Có bao giờ bạn thắc mắc rằng, tên tiếng Anh của mình là gì hay chưa? Trên thực tế, các du học sinh hoặc nhân viên làm việc trong môi trường quốc tế đều lựa chọn tên tiếng Anh.

Tên tiếng Anh của bạn là gì?

Trên thực tế, người ta đưa ra 1 số gợi ý về tên tiếng Anh, tương ứng với tên thật tiếng Việt hoặc ngày, tháng, năm sinh.

Đầu tiên, khi chọn họ trong tiếng Anh, chúng ta sẽ lấy số cuối của năm sinh. Mỗi chữ số sẽ được quy định là 1 họ nhất định.

1 – Edwards (có nghĩa là thần hộ mệnh)2 – Johnson/ Jones/ Jackson (có nghĩa là món quà của Chúa)3 – Moore (có nghĩa là niềm tự hào/ sự vĩ đại)4 – Wilson/ William (có nghĩa là sự khao khát, ước mơ cháy bỏng)5 – Nelson (có nghĩa là nhà vô địch)6 – Hill (có nghĩa là niềm vui)7 – Bennett (có nghĩa là phước lành)8 – King (có nghĩa là người lãnh đạo)9 – Lewis (có nghĩa là ánh sáng huy hoàng)0 – Howard (có nghĩa là trái tim dũng cảm)

Chọn tên đệm trong tiếng Anh

Khi chọn tên đệm, chúng ta sẽ căn cứ vào tháng sinh. Nam và nữ sẽ có tên đệm được gợi ý khác nhau.

Tháng 1: Nam – Audrey; Nữ – DaisyTháng 2: Nam – Bruce; Nữ – HillaryTháng 3: Nam – Matthew; Nữ – RachelTháng 4: Nam – Nicholas; Nữ – LillyTháng 5: Nam – Benjamin; Nữ – NicoleTháng 6: Nam – Keith; Nữ – AmeliaTháng 7: Nam – Dominich; Nữ – SharonTháng 8: Nam – Samuel; Nữ – HannahTháng  9: Nam – Conrad; Nữ – ElizabethTháng 10: Nam – Anthony; Nữ – MichelleTháng 11: Nam – Jason; Nữ – ClaireTháng 12: Nam – Jesse; Nữ – Diana

Chọn tên trong tiếng Anh

Nói đến tên trong tiếng Anh, không có bất cứ quy luật nào. Bạn có thể chọn bất cứ cái tên nào có ý nghĩa, phù hợp, tốt đẹp đối với bản thân.

Ý nghĩa tên tiếng Anh hay

Tiffany: Diện mạo của ChúaZara: Công chúaElena: Ánh sángSara: Thuần khiếtNatasha: Sinh vào ngày Giáng SinhCaelin: Thuần khiếtZoe: Cuộc sốngJulia: Trẻ trungTaylor: Thuỷ thủAnnie: Công chúa bé nhỏ

Tên tiếng Anh dành cho nam

Louis: Chiến binh hùng mạnhArnold: Quyền lựcDrake: RồngHarvey: Chiến binh xuất chúngFinn: Lịch lãmSilas: Sở thích khám phá, ham thích tự doRoy: Anh minhDylan: Biển cảSamson: Con của mặt trờiNeil: Làn mây

Cập nhật thông tin chi tiết về Giống Anh Nhưng Không Phải Là Anh trên website Globaltraining.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!