Lam Sao De Het Buon Khi Bi Nguoi Yeu Bo / Top 12 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Globaltraining.edu.vn

Làm Sao Để Hết Mụn, Lam Sao De Het Mun

Một ngày đẹp trời, bổng nhiên khuôn mặt xinh đẹp của bạn tự dưng trở nên xấu xí vì những chiếc mụn đáng ghét. Làm sao để hết mụn nhanh chóng và cùng người yêu tung tăng dạo phố?

Những lời khuyên sau đây thực sự sẽ giải tỏa lo lắng này cho bạn:

Làm hết mụn bằng kem đắnh răng là thủ thuật được rất nhiều người sử dụng để trị mụn. Tuy nhiên, bạn chỉ nên sử dụng loại kem đánh răng trắng, những loại kem đánh răng có màu hay có các thành phần tạo lốc xoáy sẽ không mang lại hiệu quả như mong muốn. Thời điểm tốt nhất để bạn sử dụng cách trị mụn bằng kem đánh răng là ban đêm, hãy bôi kem đáng răng lên mụn trước khi đi ngủ và rửa sạch chúng vào sáng hôm sau. Bạn cứ liên tục làm như vậy cho đến khi hết mụn.

Benzyol Peroxide là loại thuốc tốt nhất để làm hết mụn nhanh chóng. Chỉ cần một chút Benzyol Peroxide là những chiếc mụn xấu xí kia sẽ giảm kích kỡ, bớt đỏ và dần dần biến mất. Benzyol Peroxide hiện nay được bán rộng rãi tại các hiệu thuốc. Tuy nhiên, vì nó là một dạng thuốc, vì vậy, hãy xin ý kiến dược sĩ về cách sử dụng và tác dụng phụ, để nó có thể phát huy tác dụng tối đa.

Một trong những sản phẩm được đánh giá cao trong việc điều trị mụn chính là kem là khô của Mario Badescu, bởi vì tác dụng mà nó mang lại giống như một phép lạ. Kem làm khô không chỉ có tác dụng trị mụn mà còn là giúp bạn che đi các vết thâm do mụn để lại. Khi trang điểm bạn không cần phải xoá lớp kem này đi, bởi vì chúng không gây tổn hại gì cả. Hãy cứ sử dụng phấn nền và trang điểm theo cách bạn mong muốn trong khi kem làm khô tiếp tục thực hiện công việc của mình làm hết mụn da mặt của bạn

Chườm đá là cách tuyệt vời để giảm bớt sự xấu xí của những chiếc mụn. Hãy bỏ đá vào một chiếc túi, sau đó chườm đá lên mụn trong 10 phút. Việc chườm đá sẽ làm mụn bị đóng băng, các tế bào co lại và bạn sẽ thấy, cách làm này mang lại hiệu quả bất ngờ khi những nốt mụn xẹp nhỏ lại.

Trà túi là một giải pháp tuyệt vời để làm những chiếc mụn xấu xí giảm kích thước và bớt đỏ. Hãy đun một chút nước sôi, nhúng túi trà vào trong nước (trà xanh là tốt nhất) sau đó đắp túi trà lên mụn. Chỉ sau vài lần là khuôn mặt của bạn có thể thoát khỏi những chiếc mụn xấu xí và bừng sáng.

Đến đây bạn đã giải đấp được câu hỏi làm sao để hết mụn của mình chưa nào?

Các mẹo trị mụn từ nguyên liệu thiên nhiên tuy rất an toàn và tiết kiệm nhưng lại mất quá nhiều thời gian của bạn mà hiệu quả lại chưa cao. Chính vì vậy, Phương đã tìm và cùng nhiều người đã trải nghiệm thành công với phương pháp trị mụn vô cùng tuyệt vời này. Vừa đem lại hiệu quả cao, vừa không mất nhiều thời gian như trước đây. Giờ đây, Phương rất tự tin với làn da sạch mụn và sáng mịn nhờ CÔNG THỨC 2 TUẦN SẠCH MỤN.

Khuyen Phat Bo De Tam

BÀI VĂN KHUYẾN PHÁT BỒ ÐỀ TÂM

Đại Sư Thật Hiền Soạn

Hòa Thượng Tuyên Hóa Lược Giảng

V

ăn Khuyến Phát Bồ Ðề Tâm: Khuyến phát, là chúng ta vốn chưa phát tâm, nay Ðại sư Tỉnh Am dùng ngôn ngữ vô cùng hợp lý, hợp pháp, để khuyên nhắc khuyến khích chúng ta, khiến chúng ta phát tâm. Phát tâm gì ? Chính là phát tâm Bồ đề.

Thế nào là tâm Bồ đề ? Tâm Bồ đề là tâm rõ ràng sáng suốt, tâm bỏ mê quay về giác, là tâm bỏ tà quy chánh, là tâm phân biệt rõ việc thị phi, cũng chính là tâm không điên đảo, là chân tâm. Trong chân tâm, không có các tướng  ủy khúc quanh co, cũng chẳng có các hành vi bất chánh. Tâm Bồ đề cũng có thể nói rằng là tâm lợi người, tâm tự giác giác tha, tâm tự lợi lợi tha. “Bồ đề” là tiếng Phạn, dịch là “giác đạo”. Giác đạo có nghĩa là hiểu rõ đạo, khiến chúng ta hiểu rõ đạo này, hiểu rõ con đường này. Hiểu rõ đạo mới có thể tu hành ; nếu không hiểu đạo thì không thể tu hành, thường hay điên đảo, cho phải là trái, cho trái là phải, trắng đen không rõ, nón giày lẫn lộn, vị trí đảo ngược. Hiểu rõ đạo thì có thể đi trên con đường chân chánh ; không hiểu rõ đạo thì sẽ bước vào đường tà. Tóm lại, không làm các việc ác, làm các điều lành, đó chính là tâm Bồ đề. Cho nên cũng chính là giữ gìn giới luật, chúng ta giữ gìn giới luật quy củ, đó chính là tâm Bồ đề ; không giữ gìn quy củ tức là làm mất đi tâm Bồ đề. Ðó chính là ý nghĩa khái quát của tâm Bồ đề.

“Văn”, là văn chương. Vì nó là từng thiên từng thiên, từng chương từng chương, nên gọi là văn chương. Nó có các loại văn pháp như khai hợp chuyển tích, có “chi hồ giả dã hỹ yên tai”, lại có khởi thừa chuyển hợp, và lời văn viết ra mạch lạc, gọn gàng, trong đó bao gồm nhiều ý nghĩa. Bài “Văn Khuyên Phát Tâm Bồ đề” này, cũng giống như kinh điển vậy. Tuy chữ không nhiều, nhưng lý luận của bài văn rất viên mãn, vì thế trong Phật giáo, bài văn này chiếm địa vị vô cùng quan trọng.

 

Sa môn Thật Hiền chùa Phạm Thiên Cổ Hàng soạn

Giảng:

Cổ Hàng : Từ xưa đến nay đều có một chỗ như thế, là chỗ nào ? Chính là Hàng Châu. Hàng Châu là nơi Phật pháp phát triển hưng thạnh, có Tây Thiên Mục, Ðông Thiên Mục, Nam Thiên Mục, Bắc Thiên Mục, lại có Thiên Thai Sơn, bảy đời chư Phật quá Trung Hoa có nhiều chúng sanh có căn tánh Ðại thừa như thế ? Chính là vì chư Phật trước kia thường chọn Trung Hoa làm nơi xuất thế, vì thế chủng tử Ðại

Chùa Phạm Thiên : Phạm có nghĩa là thanh tịnh, chính là ngôi tự viện “Thanh Tịnh Thiên” này.

Sa môn : Sa môn là tiếng Phạn, là tiếng gọi chung của người xuất gia, dịch là “cần tu giới định huệ, tức diệt tham sân si”. Siêng tu giới định huệ có nghĩa là không điên đảo ; dứt trừ tham sân si, có nghĩa là không hồ đồ, không có vô minh. Vì thế danh hiệu chung của người xuất gia gọi là cần tức – cần tu giới định huệ, tức diệt tham sân si. Vậy thì vị xuất gia này pháp hiệu là chi ? Chính là Thật Hiền. Ngài vốn gọi là Tư Tề, chính là “Kiến hiền tư tề yên”, thấy người hiền có đức hạnh thanh cao, muốn cố gắng làm cho được bằng người; lại có một tên riêng gọi là Tỉnh Am. Vì thế người ta thường gọi “Tỉnh Am Ðại sư khuyến phát Bồ đề tâm văn”.

Soạn : là soạn thuật, thuật là nói ra; soạn là đỗ soạn, chính là viết ra. Vậy thì bài văn này do ai soạn? Chính là do Ðại sư Tỉnh Am biên soạn. Sau khi Ngài biên soạn ra, không biết đúng hay sai, vì thế nên khách khí, chỉ nói là soạn, không nói là do Ngài trước tác. Lại nữa Ngài cho rằng ý nghĩa mà Ngài viết ra, trước kia chưa có ; vậy thì sau này có không ? Không biết được, vì thế gọi là đỗ soạn. Ðỗ soạn chính là chỉ có một, không giống với người khác ; cũng chính là sáng tạo ra hình thức độc đáo mới mẻ khác người.

Phần Tựa (Tự phần)

 

Thật Hiền tôi là kẻ phàm phu Tăng bất tiếu ngu hèn, khóc ra lệ máu cúi đầu kính lạy, đau buồn khẩn thiết thưa với chư đại chúng hiện tiền, cùng với chư thiện nam tín nữ có đức tin trong sạch trong hiện đời. Cúi mong quý vị thương xót, lưu ý một chút mà nghe và xét cho.

Từng nghe, cửa chính yếu để vào đạo thì sự phát tâm làm đầu, việc khẩn cấp tu hành thì sự lập nguyện đứng trước. Nguyện lập thì có thể độ chúng sanh, tâm phát thì Phật đạo có thể thành. Nếu không phát tâm rộng lớn, không lập cái nguyện vững bền kiên cố, thì dù trải qua nhiều kiếp như số vi trần, cũng vẫn y nhiên ở trong vòng luân hồi. Dù có tu hành cũng chỉ là uổng công lao nhọc, khổ sở một cách vô ích. Nên kinh Hoa nghiêm nói: “Nếu quên mất tâm Bồ đề mà tu các pháp lành, gọi đó là nghiệp ma”. Quên mất mà còn như thế, huống chi chưa phát ư? Cho nên muốn học Như lai thừa thì trước phải phát Bồ tát nguyện, không thể chậm trễ vậy.

Giảng:

Bất tiếu: là không giống. Không giống cái chi ? không giống trí huệ của chư Phật Bồ tát, Cao Tăng Ðại Ðức từ xưa. Vì các Ngài có trí huệ, vì thế bất luận viết ra cái gì, đều rất đáng tin cậy. Bất tiếu còn có cách giải thích khác. Ví dụ, cha là quan lớn, còn mình chỉ là một kẻ nông phu, vì thế gọi là bất tiếu; hoặc cha là người giàu có sang trọng, mình lại là người nghèo hèn cực khổ, đó cũng gọi là bất tiếu. Tóm lại, không bằng tiền nhân, gọi đó là bất tiếu. Giống như Ðế Nghiêu nhường thiên hạ cho Ðế Thuấn, không truyền cho con mình là Ðan Chu, vì Ðan Chu bất tiếu, vì thế Ngài truyền thiên hạ cho người khác. “Bất tiếu” cũng chính là không giống với cha, không giống với tổ tiên. Mà Ðại sư Tỉnh Am “bất tiếu” ý là nói tư tưởng tâm lý của Ngài không giống với chư Phật, chư Bồ tát. Tại sao không giống? Vì Ngài không có trí huệ của Phật và Bồ tát.

 

Thật Hiền tôi là kẻ phàm phu Tăng : Tôi là kẻ phàm phu, không phải là bậc thánh nhân; kẻ phàm phu Tăng này là ai? là Thật Hiền.

Tuy Ngài là phàm phu Tăng ngu hèn, rất ngu si, rất hạ liệt, là kẻ phàm phu hạ bạc, nhưng Ngài có tấm lòng thành, có chân tâm, nói ra lời chân thành phát xuất từ chân tâm. Chân thành đến mức độ nào ? Chính là khóc ra lệ máu : khóc đến nỗi ra máu. Quý vị thử tưởng tượng nếu không phải chân thành đến cực điểm, khóc đến cực điểm, thì làm sao khóc ra lệ máu ? không bao giờ! Tuy đây là từ hình dung, nhưng cũng chính là sự biểu lộ tâm chân thành tha thiết của Ngài. Cúi đầu kính lạy chính là dập đầu xuống đất.

 

Đau buồn khẩn thiết thưa với chư đại chúng hiện tiền : Tôi a ! Khóc không ra tiếng, đau buồn khẩn thiết thưa với đại chúng hiện tiền. Ðại chúng này bao gồm xuất gia, tại gia và tất cả chúng sanh; không những người mà tất cả chúng sanh khác đều bao gồm bên trong. Ðại là quảng đại rộng lớn ; chúng là chúng sanh ; vì thế ở đây không những nói về người mà bao gồm tất cả chúng sanh. Cùng với chư thiện nam tín nữ có đức tin trong sạch trong hiện đời: đây cũng có thể nói là hiện tại, cũng chính là đương thời, cũng giống như “hiện tiền” vậy, nhưng về mặt văn pháp thì Ngài dùng như thế. Thiện nam tín nữ v.v… cũng chính bao gồm tất cả người tại gia ở trong.

Cúi mong quý vị thương xót, lưu ý một chút mà nghe và xét cho : Tôi hôm nay chỉ mong quý vị mỗi người từ bi thương xót để ra một chút ít thời gian, nghe lời tôi nói và xem xét, suy nghĩ. Chữ “xét” này chính là xem xét, suy nghĩ ; tiếng Anh gọi là think it over.

Từng nghe, cửa chính yếu để vào đạo thì sự phát tâm làm đầu : Tôi thường nghe người ta nói rằng. Nói cái gì ? Nói nếu muốn tu hành học đạo, thì con đường chính yếu quan trọng của nó là gì ? Nhất định trước cần phải phát tâm Bồ đề, đây mới là điều quan trọng nhất. Việc khẩn cấp tu hành thì sự lập nguyện đứng trước : Tu hành thì điều quan trọng nhất cần phải hiểu là gì ? Ðó là cần phải phát nguyện, nếu không phát nguyện thì không thể tu hành ; dù nói nói rất nỗ lực tu hành, cũng đều là giả. Vì ngay cả nguyện chúng ta còn không dám phát, thì còn tu đạo gì ? Bạn nói tu đạo chính là đang gạt người vậy ! Nếu chân chánh muốn tu hành, tại sao không dám phát nguyện ? Vì thế nói, tu hành thì sự lập nguyện đứng trước, trước cần phải lập một nguyện.

Nguyện lập thì có thể độ chúng sanh : chúng ta đã có nguyện lực, có nghĩa là đã có thuyền bè, mới có thể độ người. Nếu không có thuyền, thì làm sao có thể độ người, đưa người đến bờ bên kia ? Nguyện giống như chiếc thuyền vậy. Nếu chúng ta không có nguyện, thì dù nói : “Tôi tu hành, tôi tu hành” A ! Nhưng đến lúc đó thì quên mất không còn nhớ nữa. Vì thế lập nguyện đứng trước, đã có nguyện hộ trì, mới có thể hóa độ chúng sanh. Tâm phát thì Phật đạo có thể thành : Nếu ông đã phát tâm Bồ đề thì mới có đủ tư cách thành Phật ; nếu không phát tâm Bồ đề, thì không có cơ hội thành Phật. Cho nên, điều này rất vô cùng khẩn thiết, vô cùng quan trọng.

Nếu không phát tâm rộng lớn, không lập cái nguyện vững bền kiên cố : Nếu như ông không phát tâm rộng lớn, mà cứ hẹp hòi, nhỏ mọn. một chút thiệt thòi cũng không chịu, cũng không thể xả bỏ. Còn phải lập nguyện kiên cố vững bền nhất ; nguyện này tôi đã trình bày, thì nhất định cần phải làm như thế, không thể thay đổi, đó gọi là nguyện kiên cố vững bền, nếu không phát tâm rộng lớn, không lập nguyện kiên cố vững bền, thì dù trải qua nhiều kiếp như số vi trần, cũng vẫn y nhiên ở trong vòng luân hồi : thì dù có trải qua nhiều kiếp như số vi trần, cũng không thể thoát ra vòng luân hồi. Luân hồi, chính là lục đạo luân hồi – thiên đạo, nhân đạo, a tu la là tam thiện đạo; và địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh là tam ác đạo. Vẫn phải xoay chuyển trong vòng luân hồi ; dù cho là làm việc lành nào, hoặc là sanh thiên, hoặc làm người hưởng phước báu cũng không có ý nghĩa gì, vẫn y nguyên ở trong vòng luân hồi ! Dù có tu hành cũng chỉ là uổng công lao nhọc : Tuy ăn chay, tụng kinh, niệm Phật, nhưng bất luận chúng ta cố gắng bỏ ra bao nhiêu công phu, đều là uổng công lao nhọc một cách vô ích, rất cực khổ ; chúng ta tu pháp môn gì, cũng không phải cứu cánh.

Nên kinh Hoa nghiêm nói: “Nếu quên mất tâm Bồ đề mà tu các pháp lành, gọi đó là nghiệp ma” : Vì thế Kinh Hoa Nghiêm nói : Nếu như quên mất tâm Bồ đề, dù có tu các pháp lành, cũng là tu các nghiệp thiên ma ở sáu cõi trời Dục giới”. Vì vô minh của mình chưa đoạn, tâm dâm dục chưa đoạn, tu các pháp này đều là tạo nghiệp thiên ma. Quên mất tâm Bồ đề chính là niệm không thanh tịnh. Nếu niệm thanh tịnh chính là tâm Bồ đề, tâm niệm không thanh tịnh chính là ma nghiệp. Quên mất mà còn như thế, huống chi chưa phát ư? : Quên mất tâm Bồ đề, dù tu các pháp lành, cũng đều là ma nghiệp, huống hồ là chưa phát ư ! Nếu không phát tâm Bồ đề, thì chúng ta có thể tu cái gì ? Tu cái gì cũng đều là ma nghiệp.

Cho nên muốn học Như lai thừa thì trước phải phát Bồ tát nguyện, không thể chậm trễ vậy : Vì thế cho nên chúng ta muốn học Phật pháp, muốn học Phật thừa, nhất định trước phải phát nguyện lực Bồ tát. Nếu chúng ta không phát nguyện lực này, thì thường xoay chuyển trong hang động của ma, cứ lui tới trong hang động của ma. Vì thế tâm Bồ đề này, chúng ta không thể chờ đợi, không thể nói rằng : “Chúng ta sau này sẽ phát Tâm Bồ đề, lập nguyện Bồ tát!”. Không thể như thế được ! Chúng ta nhất định phải ngay hiện tiền lập tức phát tâm Bồ đề, hành Bồ tát đạo, mới có thể vượt ra vòng luân hồi, liễu thoát sanh tử !

 

Nhưng tâm nguyện vốn có nhiều tướng trạng khác nhau, nếu không chỉ ra thì làm sao biết mà xu hướng đến. Nay xin vì đại chúng mà trình bày sơ lược . Sự phát tâm lập nguyện gồm tám tướng là tà chánh, chân ngụy, đại tiểu, thiên viên. Như thế nào là tà chánh, chân ngụy, đại tiểu, thiên viên? Ðời có kẻ tu hành mà từ trước đến nay chỉ một bề hành theo sự tướng, không biết tham cứu tự tâm, chỉ lo những việc ở ngoài, hoặc mong cầu lợi dưỡng, hoặc ưa thích hư danh, hoặc ham dục lạc hiện đời, hoặc mong cầu phước báo mai sau, phát tâm như vậy gọi là tà. Ðã không mong cầu hư danh lợi dưỡng, lại không ham quả báu dục lạc đời sau, chỉ vì mong liễu thoát sinh tử, vì chứng đắc Bồ đề, phát tâm như vậy gọi là chánh.

Giảng:

Nhưng tâm nguyện vốn có nhiều : Ðã là như thế, chúng ta nhất định phải phát tâm Bồ đề, lập nguyện kiên cố vững bền. Nếu không phát tâm Bồ đề, thì không bao giờ có thể thành tựu Phật đạo ; không lập nguyện kiên cố bền vững sẽ không đạt đến mục đích, không đạt đến chỗ cứu cánh. Nhưng tâm nguyện phát ra có rất nhiều loại không giống nhau, vì thế nên nói tướng trạng khác nhau: phát tâm chính là tư tưởng của người, mục đích của người, chí nguyện của người, mục tiêu của người; căn tướng này rất nhiều, có thể nói nhiều đến tám vạn bốn ngàn.

 

Nếu không chỉ ra thì làm sao biết mà xu hướng đến. Nếu tôi không chỉ ra rõ ràng điều này, không trình bày cặn kẽ, thì làm sao quý vị biết mà tiến lên phía trước ? Xu, là tiến lên phía trước, đến chỗ đó. Hướng, là hướng đến chỗ đó ; đối diện với chỗ đó, gọi là đối hướng. Xu hướng, chính là ta làm sao để có được mục tiêu ? Ta làm sao để có phương châm, tông chỉ ? Nay xin vì đại chúng mà trình bày sơ lược: Ðại sư Tỉnh Am nói, tôi nay vì đại chúng trình bày sơ lược những điều quan trọng. Lược, là giản lược, không thể nói hết ; nói đơn giản một chút, nói ít một chút.

 

Sự phát tâm lập nguyện gồm tám tướng : Tướng trạng này tổng quát thì có tám loại. Tám loại là gì ? là tà chánh, chân ngụy, đại tiểu, thiên viên: Có tà, có chánh,có chân có ngụy, có đại có tiểu, có thiên có viên.

Thế nào gọi là tà ? Chính là lòng ích kỷ, chỉ biết lợi ích riêng mình. Thế nào gọi là chánh ? Chính là không ích kỷ. Thế nào gọi là chân ? Chính là lợi người không lợi mình. Còn ngụy chính là lợi mình không lợi người. Quý vị dùng sáu đại tông chỉ (1) để xem thì có thể hiểu rõ.

Thế nào gọi là tiểu, thế nào gọi là đại ? Tiểu chính là vì mình, đại là vì đại chúng. Nên nói “Vì người không vì mình, cuối cùng là Phật thể, vì mình không vì đại chúng, rốt cuộc uổng phí cuộc đời“. Dù có bỏ cả sanh mạng mình, cũng không có ích dụng gì. Ðại là phát tâm quảng đại, cũng chính là hành Bồ tát đạo. Vậy nếu không phát đại tâm mà phát tiểu tâm thì sao ? Chính là không hành Bồ tát đạo, ích kỷ tự lợi, tranh giành, tham lam, ham cầu, chỉ tính toán cho mình, đó đều là tiểu. Nếu lo toan cho đại chúng, chí công vô tư, chánh trực không thiên vị, khắp cùng cúng dường, lấy pháp giới làm thể, lấy hư không làm dụng, đó gọi là đại.

Thiên là thiên về một bên, vào một chỗ nhỏ, không có viên dung. Viên là bao la vạn hữu, chính là viên mãn Bồ đề, không có chỗ nào mà không bao bọc, chẳng có chỗ nào mà không dung chứa. Tôi có một bài kệ tụng có thể dùng để hình dung cái “viên” này :

“Pháp giới vi thể hữu hà ngoại,

Hư không thị dụng vô bất dung.

Vạn vật bình đẳng lìa phân biệt,

Nhất niệm bất sanh tuyệt ngôn tông”.

Dịch :

Pháp giới là thể có chi ngoài,

Hư không là dụng đều dung chứa.

Vạn vật bình đẳng lìa phân biệt,

Một niệm không sanh bặt  ngữ ngôn.

Lam The Nao De Cai Sua Cho Be?

To la melinh thanh vien moi “gan nhat” day. Xin gui loi chao toi tat ca moi nguoi.

Xin moi nguoi cho to biet lam the nao de cai sua em be nhi? embe nha to duoc 20 thang roi

Mình được ” mí mẹ ” đến hẳn hai tuổi nên mình rất nhớ kỷ niệm khi bị mẹ cai sữa, mẹ mình lúc đó sắp có em nên đã dùng đủ mọi cách để cai cho thật nhanh, có bà hàng xóm chỉ dẫn, mẹ mình đã bôi đủ các loại linh tinh lên tí để dọa mình (bôi mực rồi bảo ki của con gà, bôi ớt cho cay…). Mực thì mình lấy khăn lau đi, còn ớt thì còn quá bé để phát hiện ra ” cái bẫy ” nên mình đã bị cay và sợ luôn cái tí mẹ nhưng mình ghét vô cùng cái chuyện ấy, ghét lây sang cả cái bà hàng xóm đã chỉ cho mẹ mình đến mức mẹ mình kể là mình đã nhất định không chịu chào bà ấy cho đến tận hai năm sau (dù mình là đứa bé rất ngoan (hì), luôn chào hỏi tất cả mọi người). Sau này mình lại được chứng kiến chị gái mình cai sữa cho con chị ấy, theo phuơng pháp của mẹ chồng, chị gái mình đã mang cu bé đến nhà mình (bà ngoại) gửi hẳn 3 ngày, vậy là tối nào mình cũng phải ngủ với cu bé để nghe cháu mình khóc lóc, gọi mẹ đến khi mệt lử mới chịu ngủ mà ngủ rồi thì vẫn còn nấc nấc đến là thương. Sau ba ngày, cu bé cũng thôi không đòi tí mẹ nữa và được ” cho về nhà “. Tưởng mọi chuyện thế là xong, hai bà nội ngoại gặp nhau cứ thi nhau khen cu bé là ngoan ngoãn, là thương mẹ…Vậy mà về đến nhà là bé ” giận mẹ “, đêm nào cũng dậy khóc nhè, rồi thì bé sốt ba ngày liền 39 độ, chị gái mình hết cả hồn phải cho tí lại thì bé dỗi, bé chẳng thèm tí nữa, sau khi hết sốt, bé quay sang ” tè dầm ” dù trước đó bé đã biết tự vạch quần đi tè, phải đến hai tháng sau chị gái mình mới giải quyết xong ” hậu quả “. Đến lượt mình, rút được kinh nghiệm và cũng được học hành tý chút, khi con mình hai tuổi, mình bắt đầu giảm cho bé tí mẹ dần đi, ban đầu là giảm ban ngày, sau khoảng 1 tuần thì chỉ còn cho bé tí một lần trước khi bé đi ngủ ban đêm. Cùng thời gian đó cả nhà mình hay nói chuyện với bé về ” cái sự lớn rồi ” của bé, và khi lớn rồi thì chẳng nên tí mẹ nữa…Về nuôi dưỡng thì mình có tăng thêm một ít sữa, pho mát trong thời gian này để bé khỏi bị thiếu chất. Khoảng chừng một tháng sau, một hôm bé bảo : ” bây gìơ con thôi tí đây, chỉ em bé cún bông là còn cần tí thôi ” và bé tự thôi thật mặc dù thỉnh thoảng vẫn còn hơi tiêng tiếc xin sờ ti mẹ. Kể một tý chuyện cho vui, nhưng mình đọc được mấy nguyên tắc cai sữa thế này: 1- Chọn thời điểm thích hợp : Thường thì thời gian cai sữa có thể làm từ lúc bé được 12 tháng trở lên, tuy nhiên cũng tuỳ vào hoàn cảnh riêng mà có quyết định cụ thể. Điều nên chú ý là nên chọn : – Lúc bé khỏe mạnh, đã ăn được nhiều thức ăn bổ xung khác ngoài sữa mẹ, – Không nên bắt bé phải chịu đựng hai ba thứ thay đổi trong cùng một lúc như phối hợp với việc đi nhà trẻ, MG, hoặc khi cha mẹ đi công tác xa… 2- Giải thích cho bé dù bạn có nghĩ rằng bé chưa thể hiểu được hết, không nên dùng các biện pháp dọa nạt bé làm cho bé sợ. Cả nhà hãy luôn động viên bé. Ngay trong quá trình đang giảm dần các cữ bú, nếu bé có biểu hiện muốn được ti mẹ, bạn cũng nên chọn một cách từ chối khéo léo chứ đừng gạt bé ra, cách hay nhất mà mình học được là đánh lạc hướng, ví dụ khi bé đến cạnh bạn, có vẻ như bé đang muốn được ti, bạn hãy rủ bé chơi trò gì nếu bạn nghĩ rằng bé chưa đói, nếu bạn nghĩ rằng bé đã đói thì nên cho bé ăn chút gì đó như sũa, bánh quy, hoa quả… 3- Tiến hành từ từ, có kế họach cụ thể, có sự tham gia của mọi người trong nhà, đặc biệt là bố họăc ông bà 4- Dành thời gian chơi với bé nhiều hơn để tránh cho bé khỏi bị hẫng hụt và có cảm giác bất an. 5- Nên cho bé ăn uống bổ xung thêm hơn thường ngày để bé khỏi bị thiếu chất. Việc cai sữa đối với một số trẻ thì dễ nhưng có thể khó đối với một số trẻ khác, không ít trường hợp có mẹ phải tiến hành đến lần thứ hai thậm trí lần thứ ba mới thành công vì có những bé cứ bắt đầu vào cữ cai sữa là lăn ra ốm. Nếu bạn ở trong trường hợp như vậy, bạn cũng không nên quá lo lắng vì có nhiều người cũng ở trong cùng hoàn cảnh với bạn, có điều lúc này, nguyên tắc tiến hành từ từ, có giải thích cụ thể lại càng phải áp dụng chặt chẽ hơn. Mẹ Luti

Sau giai đoạn đó, trẻ tăng trưởng rất nhanh. So với lúc mới đẻ, trẻ 5-6 tháng tuổi đã nặng gấp đôi, trẻ 12 tháng tuổi nặng gấp ba. Sau đó, cứ mỗi tuổi, cân nặng của trẻ lại tăng 1,5 kg. Nhu cầu dinh dưỡng tăng nhanh trong khi nguồn sữa mẹ có chiều hướng giảm cả về lượng và chất. Do vậy, từ tháng thứ 5, ngoài việc tiếp tục cho trẻ bú để tận dụng nguồn sữa mẹ, trẻ cần được ăn bổ sung rồi dần dần cho cai sữa. Không được cai trước 12 tháng tuổi vì việc ăn sữa ngoài hoặc ăn bổ sung quá sớm rất dễ gây tiêu chảy. Mặt khác, do hệ tiêu hóa của trẻ chưa được làm quen với thức ăn ngoài sữa mẹ nên khả năng tiêu hóa, hấp thu kém, trẻ dễ bị suy dinh dưỡng.

Ở tuổi cai sữa, trẻ đã mọc răng nhưng cơ nhai còn yếu. Vì vậy, các món ăn phải mềm, dễ tiêu (như bột, cháo, cơm nát), và chỉ nên cho trẻ ăn ít một, 4-5 bữa/ngày. Không nên bắt ép trẻ ăn quá nhiều, dễ gây ức chế bài xuất các men tiêu hóa.

Tránh cai sữa đột ngột vì dễ làm cho trẻ bị sang chấn tinh thần và dễ sinh biếng ăn. Không nên cai sữa vào mùa hè hoặc khi trẻ ốm vì đây là lúc trẻ hay bị biếng ăn, khó thích nghi với chế độ ăn mới. Nếu trẻ đang bị tiêu chảy thì càng bất lợi vì hệ tiêu hóa của trẻ vốn non yếu nay lại bị bệnh, khả năng hấp thụ thức ăn giảm sút, bệnh tiêu chảy dễ nặng thêm, trẻ càng biếng ăn và dẫn đến suy dinh dưỡng.

BS. Nguyễn Thu Hà

Chúc Bạn cai sữa thành công. 😛

Lam The Nao De Giao Tiep Tieng Han Gioi?

Giao tiếp tiếng Hàn Quốc đúng và giỏi là nguyện vọng của bất kì ai học tiếng Hàn Quốc. Tuy nhiên làm thế nào để giao tiếp tốt tiếng Hàn?..

Học giỏi ngữ pháp, từ vựng tiếng Hàn hay có khả năng nghe nói tiếng Hàn ở một trình độ nào đó, chưa chắc bạn đã giao tiếp tiếng Hàn đúng chuẩn. Trong giao tiếp đối thoại bất kì ngôn ngữ nào, chúng ta không chỉ cần có năng lực ngoại ngữ mà còn cần có hiểu biết cơ bản về văn hóa giao tiếp của quốc gia đó. Cùng trung tâm tiếng Hàn tìm hiểu về những điểm cần lưu ý khi học giao tiếp tiếng Hàn Quốc.

Cùng với sụ phát triển của quan hệ kinh tế giữa Việt Nam và Hàn Quốc, cũng như sự giao lưu văn hóa Việt-Hàn thì việc sử dụng tiếng Hàn Quốc ngày càng được chú trọng. Đặc biệt với những người công tác trong các công ty Hàn Quốc thì việc giao tiếp bằng tiếng Hàn Quốc thường xuyên xảy ra. Bằng cách học tiếng Hàn, nhiều người Việt đã cải thiện được khả năng ngôn ngữ, vị trí công việc, đặc biệt là có những bước tiến quan trọng trong sự nghiệp học tập và làm việc.

Phát âm

Cũng giống như bất kì quốc gia nào, tiếng Hàn Quốc cũng có nhiều loại, đặc biệt là phân chia theo vùng miền hay ta còn gọi là giọng địa phương. Với người học tiếng Hàn, học phát âm theo giọng chuẩn là cách tốt nhất để nói tiếng Hàn đúng và hạn chế được những sai sót khó sửa.

Tập trung vào phát âm cũng sẽ giúp người học có khả năng nghe tốt hơn. Bạn không nghe được, hay nghe nhầm từ là do bạn phát âm sai, từ đó hình thành phản xạ sai. Kỹ năng nghe ảnh hưởng rất nhiều đến nói, đọc, viết nên bạn cần chú ý rèn luyện phát âm khi học giao tiếp tiếng Hàn.

2. Tập trung quá nhiều vào ngữ pháp

Học tiếng Hàn đúng là cần đảm bảo đúng ngữ pháp, song chúng ta chuyên sâu học tiếng Hàn giao tiếp, nếu quá chú trọng vào ngữ pháp, đặc biệt là những ngữ pháp khó thì khả năng giao tiếp sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Ngữ pháp trong khi giao tiếp bằng tiếng Hàn không cần phải quá phức tạp, đảm bảo đúng nền tảng cơ bản là bạn đã có thể hoàn toàn giao tiếp đúng mà lại đơn giản, dễ hiểu cho cả hai người. Lạm dụng những cấu trúc câu phức tạp khi nó không cần thiết sẽ làm cho bạn dễ mắc lỗi mà thôi.

Sử dụng thành thạo kính ngữ là một vấn đề vô cùng khó, ngay cả đối với người Hàn. Để thể hiện được những sắc thái biểu cảm vô cùng tinh tế và phức tạp của kính ngữ, cần có sự am hiểu sâu sắc những đặc điểm tâm lý xã hội của xứ sở Kim Chi.