Xu Hướng 9/2023 # Truyện Làm Sao Để Hết Ưu Sầu Chương 7 # Top 17 Xem Nhiều | Globaltraining.edu.vn

Xu Hướng 9/2023 # Truyện Làm Sao Để Hết Ưu Sầu Chương 7 # Top 17 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Truyện Làm Sao Để Hết Ưu Sầu Chương 7 được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Globaltraining.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Tác giả: Bạch Dạ Vị Minh

Chương 7: Bài đăng

Editor: Lin

“Tại sao anh lại nói dối?” Sau khi Trần Chỉ Nghiên rời đi, Bách Khê không nhịn được hỏi.

Rõ ràng anh có thể khỏi hắn sau khi thông qua trị liệu, mà Đỗ Khang lại nói giống như anh không thể đứng lên được nữa. Chuyện của hai người, Bách Khê không rõ lắm, nhưng nhìn bộ dạng của Đỗ Khang đúng là chỉ muốn chia tay với Trần Chỉ Nghiên.

Lúc đàn ông muốn chia tay, tất cả lý do cũng đều có khả năng là điểm chí mạng.

Đỗ Khang thâm ý nhìn Bách Khê một cái: “Tôi cũng không nói dối.”

Bách Khê lại một lần nữa được thể nghiệm độ mặt dày của người đàn ông này, khóe miệng cô co rút mấy lần, cuối cùng vẫn không nói ra được một chữ.

Đỗ Khang thoải mái vòng xe lăn lại, đưa lưng về phía Bách Khê nói: “Sáu giờ rưỡi rồi, cô xác định còn muốn đứng ngây ngốc như vậy nữa?”

Bách Khê đóng cửa lại, đi theo Đỗ Khang vào phòng ngủ, mới vừa rồi, căn phòng còn sáng đèn ầm ĩ tiếng cãi vã mà căn phòng đã chìm trong bóng tối và yên lặng.

Cô nằm ngang trên giường lớn, lại không buồn ngủ, trong đầu là lời nói vừa rồi của Trần Chỉ Nghiên.

Cô gái đó nói Bách Khê là tiểu tam chuyên nghiệp, còn nói chuyện trên bài đăng đó quả nhiên có thật, theo lý thuyết, Trần Chỉ Nghiên chưa từng gặp cô, không thể nào lần đầu tiên gặp mặt lại có thể bịa đặt điều vô căn cứ như vậy.

Bách Khê xoay người lại, mở điện thoại di động của mình ra, nhập vào diễn đàn trường.

(Cực phẩm: Chỉ những người vô cùng kém cỏi, không được bình thường, không gì có thể vượt qua nó.”

Bách Khê vừa mở diễn đàn, lập tức phát hiện một topic ở vị trí cao nhất, lượt xem cũng vượt quá một ngàn.

Thần xui quỷ khiến, cô mở topic này ra, chỉ kịp nhìn chủ topic, topic đã lập tức biến mất, nháy mắt đã không thấy. Một phút sau, diễn đàn đã nổi lên một loạt topic hỏi thăm, không ngoại lệ chính là hỏi về topic vừa bị xóa. Nhưng rất nhanh, những topic hỏi về bài đăng đó cũng không thấy.

Có người tố cáo admin diễn đàn, nhưng được admin trả lời lại là admin không xóa topic đó, admin cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Bách Khê lập tức chạy đến Post Bar, vì cô nhớ có rất nhiều topic hót trên diễn đàn đều được đăng lên Post Bar, chỉ tiếc, tìm trên Post Bar cũng không thấy.

Bách Khê ủ rũ cúi đầu, giống như đang có người muốn chống đối mình, ngăn cản mình xem topic đó.

Đột nhiên, ánh mắt Bách Khê lóe lên một cái, nhớ lại bạn tốt của mình Lam Tiểu Tuyết cả năm luôn ngồi trực chờ trên diễn đàn trường.

Lam Tiểu Tuyết là người có thâm niên ở diễn đàn, có lúc nửa đêm không ngủ được chỉ vì đọc một topic, trước kia Bách Khê vẫn không hiểu, nhưng bây giờ, cô đã hiểu cái cảm giác khiến người ta tê tâm liệt phế. Căn cứ vào việc cô hiểu rất rõ về Lam Tiểu Tuyết, topic cẩu huyết đặc sắc như vậy, cô ấy nhất định sẽ không bỏ qua.

Cái này là không nhắc tào tháo mà tào tháo đã xuất hiện, Bách Khê đang định nhắn tin hỏi Lam Tiểu Tuyết, đột nhiên cảm thấy điện thoại di động rung lên, là điện thoại của Lam Tiểu Tuyết.

Cảm thấy hiệu quả cách âm của căn phòng này thật sự quá kém, Bách Khê lại không muốn để toàn bộ cuộc đối thoại của mình với Lam Tiểu Tuyết lọt vào tai Đỗ Khang, vì vậy cô cầm điện thoại di động, lén chui vào phòng vệ sinh.

“Alo, Tiểu Tuyết, gọi cho mình sớm như vậy.” Bách Khê cười hì hì nói.

Giọng nói oang oang của Lam Tiểu Tuyết lập tức truyền đến từ đầu bên kia, trong giọng nói còn mang theo chút lửa giận. “Bách Khê, cậu đã đọc được topic đó trên diễn đàn trường chưa?”

Topic? BÁch Khê sững sờ, không ngờ Lam Tiểu Tuyết lại gọi đến vì bài post đó.

“Bài post đó bị xóa đi rồi, mình tìm thế nào cũng không được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mặc dù có người đã xóa topic, nhưng người đó lại không thể xóa hết trí nhớ của mọi người, mặc dù Lam Tiểu Tuyết vào bài đăng đó hơi muộn, nhưng cũng đã đọc hét topic đó.

“Mình dám cam đoán là con nhỏ ti tiện Điền Phương Lệ làm, trong topic, cô ta nói mình được một người đàn ông bao nuôi rồi còn làm tiểu tam tiểu tứ đi quyến rũ bạn trai người khác, còn cố ý tiết lộ một ít tin tức, những người không ngu ngốc đều có thể đoán được người đó là cậu, lúc topic còn chưa xóa, một mình cô ta đã đắc tội với toàn bộ người trong diễn đàn rồi, tất nhiên hiện tại tất cả tội danh đó đều đổ hết lên đầu cậu!”

Bách Khê run tay hạ xuống, thiếu chút nữa không cầm được di động, cô biết chuyện cũng không đơn giản như lời của Lam Tiểu Tuyết. Nếu như cô có thể để Điền Phương Lệ vu oan cô như vậy, đoán chừng cô cũng không mong nhận được bằng tốt nghiệp. Hiện tại, mặc dù không thấy topic đó, nhưng con người rất nhiều chuyện, không cần đoán cũng biết ngày mai chuyện này sẽ được truyền khắp toàn trường.

Lam Tiểu Tuyết

“Tiểu Tuyết, cậu đừng nóng, hiện tại mình mở máy viết bài giải thích.” Bách Khê ra khỏi phòng vệ sinh, vừa nói chuyện với Lam Tiểu Tuyết vừa mở máy tính xách tay của mình.

Tâm tình nóng nảy ngồi đợi máy mở lên, cuối cùng khi Bách Khê vào được diễn đàn, lại bị một topic lên top làm sợ cho ngây người.

“Chết tiệt, tình huống gì thế này, sao lại tiếp tục có một người giả mạo mình chứ!” Trong nháy mắt, Bách Khê quả thực rất dễ nổi nóng.

Đây là chuyện gì vậy, cô không trêu chọc ai, sao ai cũng đến giả mạo cô!

Rất có thể Trần Chỉ Nghiên vì chia tay mà giận chó đánh mèo, cho nên mới vừa về nhà đã lập tức mở máy tính hãm hại cô.

“Không đúng không đúng, topic này cũng không phải nói xấu cậu!” Giọng nói của Lam Tiểu Tuyết đột nhiên truyền đến từ đầu bên kia khiến Bách Khê vô cùng sửng sốt.

Không phải nói xấu cô….

Nếu quả thật là như vậy thì càng không thể tưởng tượng nổi, trừ Lam Tiểu Tuyết, cô thật sự không ngờ vào thời điểm này lại có người nguyện ý nói giúp cô.

Bách Khê mở topic ra, lại lần nữa chấn kinh.

Cô nghĩ, nếu tự cô viết bài viết minh oan cho chính mình, có lẽ cũng không thể có sức thuyết phục như vậy.

Chủ topic này có vẻ là một người có kĩ thuật, ngôn ngữ phân tích logic, Bách Khê không thể không thừa nhận, topic như vậy, nếu do mình đăng thì cũng chỉ được vài ba dòng giải thích là cùng.

“Tiểu Tuyết, cậu cảm thấy người này là ai?” Bách Khê có chút im lặng nhìn máy vi tính, mặc dù bây giờ cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng chủ topic này cũng rất thần bí.

Đầu bên kia, Lam Tiểu Tuyết hưng phấn nhấn chuột, giọng nói rõ ràng có chút kích động: “Mình cảm thấy đó có vẻ là một chàng trai thầm mền cậu, con gái căn bản không có kĩ thuật này”

Bách Khê ngẩn người, cảm thấy bài đăng này đã đi lệch hướng.

“Bách Khê….” Lam Tiểu Tuyết đột nhiên gọi lớn tên Bách Khê.

“Sao vậy…” Tim Bách Khê đập nhanh hơn, cảm thấy lời tiếp theo của Lam Tiểu Tuyết nhất định không phải lời gì hữu ích.

“Cậu có chồng từ nào, sao mình lại không biết, nhìn qua có vẻ chồng cậu rất quan tâm đến cậu nha, lại có thể giúp cậu trở thành người trong sạch nhanh như vậy, kĩ thuật trâu bò đó!” Lam Tiểu Tuyết thở một hơi rồi tiếp tục nói: “Cậu có thể thoát khỏi nhỏ tiện nhân Lý Thiên Viễn mình rất vui, nhưng cậu yêu người khác rồi mà cũng không nói cho mình biết, thật sự không tử tế chút nào, mình nói cho cậu biết, ngày mai cậu phải đưa chồng cậu đến mời mình một bữa tiệc lớn, nếu không mình sẽ tìm đến cửa bắt kẻ thông dâm.”

Bách Khê thầm nghĩ, quả nhiên…

“Mình không có bạn trai, cậu là người rõ ràng nhất, minh căn bản không biết gì về người này được không, đừng loạn.”

Đang lúc này, đột nhiên một giọng nói buồn rầu từ cửa truyền đến…. “Không nhận ra, cô là một nhân vật nổi tiếng.”

Lúc này Bách Khê mới phát hiện Đỗ Khang đang đứng trước cửa phòng mình.

“A, anh muốn hù chết tôi à!”

Đầu bên kia điện thoại, Lam Tiểu Tuyết lập tức phục hồi tinh thần: “Là ai là ai? Qủa nhiên cậu đang giấu đàn ông!”

Bách Khê lười giải thích với Lam Tiểu Tuyết, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó lạnh giọng hỏi Đỗ Khang: “Anh sang đây làm gì?”

“Vì cô ở sát vách nói điện thoại nên tôi không ngủ được, cho nên tôi muốn đích thân đến đây xem rốt cuộc bảo mẫu tôi có chuyện gì.”

Gương mặt Bách Khê nóng lên, vừa rồi đúng là cô có chút lo lắng, mặc dù chuyện trên diễn đàn rất quan trọng với mình, nhưng đối với Đỗ Khang mà nói, căn bản không có ý nghĩa gì.

“Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện chuyện như vậy nữa.” Bách Khê giơ tay lên thề.

“Ha ha.”

Bách Khê: “….” Cười em gái anh ấy, không cười anh sẽ chết sao!

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, đến giờ làm bữa sáng rồi.” Trước khi đi, Đỗ Khang chỉ để lại một câu như vậy.

Bách Khê nhìn đồng hồ máy tính, quả nhiên sắp tám giờ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, một ngày mới lại bắt đầu. Mặc nói ngày mới bắt đầu, trải qua cũng không được vui vẻ như vậy.

Bách Khê gọi điện cho Lam Tiểu Tuyết kể rõ mọi chuyện, lập tức đặt điện thoại di động xuống, bắt đầu rửa mặt nấu cơm

Lúc này không giống trước kia, nhiệm vụ chính của cô bây giờ là phục vụ tốt cho Đỗ Khang và đại gia đình ba còn mèo của anh ta, về phần người thần bí kia, để người đó bay theo gió đi đi….

Truyện Làm Sao Để Hết Ưu Sầu Chương 10

Tác giả: Bạch Dạ Vị Minh

Chương 10: Khách

Editor: Lin

Xét thấy khách hôm nay là bạn xấu Lam Tiểu Tuyết, Bách Khê vừa vào cửa đã xách bao lớn bao nhỏ vào phòng bếp. Cô vốn định tránh trong phòng bếp một chút, ai ngờ Đỗ Khang lại phái âm hồn bất tán đó theo tới.

“Châm trà cho khách.” Đỗ Khang nói với Bách Khê.

Lam Tiểu Tuyết ở một bên cười rất gian trá. “Đừng quá lạnh, cũng đừng quá nóng, nếu không thì làm lại từ đầu!”

Chu Kỳ bất đắc dĩ nhìn bạn gái mình, không biết mình mang Lam Tiểu Tuyết đến đây là đúng hay sai. Kể từ sau khi Lam Tiểu Tuyết biết Bách Khê làm bảo mấu của Đỗ Khang, mỗi giờ đều quấn quanh anh muốn qua xem một chút. Thân là bạn tốt của Đỗ Khang, anh biết tên nhóc này rất thích yên tĩnh, nhưng là yêu cầu của Lam Tiểu Tuyết, cô nàng luôn xin anh cái gì cũng được. Lúc Chu Kỳ còn chưa đến, anh và Lam Tiểu Tuyết vẫn luôn lo lắng tình trạng ở chung của Bách Khê và Đỗ Khang, hôm nay nhìn Bách Khê thích ứng với công việc này cũng không tệ, vậy anh là người đề xuất công việc cũng cảm thấy không cần lo lắng.

Bách Khê rót ba ly trà ngôn đưa ra phòng khách, đặt trước mặt của ba người, nhưng Chu Kỳ có ý muốn Bách Khê cũng ngồi xuống, đừng làm việc nữa.

“Mình còn phải đi nấu cơm, hôm nay để mấy người thưởng thức tài nghệ nấu nướng của mình một chút.”

Bách Khê mặc chiếc tạp dề nhỏ vừa mua ở siêu thị, cô buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua chuyện cũng thật giống như vậy. Ngược lại, cô rất lạc quan, không có bất kỳ thành kiến nào với công việc này. Dù sao đầu năm nay, sinh viên chưa tốt nghiệp đại học đi làm thêm kiếm được một vạn tệ tiền lương cũng không nhiều lắm, dù là vì tiền, cô cũng phải vui vẻ làm thật tốt công việc này.

“Mình còn sợ cậu bị tên nhóc Đỗ Khang này ép cho khùng rồi, xem ra hai người sống chung cũng không tệ lắm.” Chu Kỳ gật đầu khen ngợi.

Lam Tiểu Tuyết nhìn Đỗ Khang một chút rồi lại nhìn sang Bách Khê, cũng theo đó ồn ào nói: “Là thật sự không tệ, Bách Khê của chúng ta hiện tại vẫn là độc thân, cố gắng nắm bắt cơ hội…” Chứ cuối cùng bị cô cố tình nói dài ra, ý vị mập mờ càng thêm rõ ràng.

Khuôn mắt Bách Khê lập tức đỏ lên: “Nói bậy cái gì vậy, Đỗ Khang đã có bạn gái.” Mặc dù đã chia tay, nhưng bộ dạng của cô gái tên Trần Chỉ Nghiên đó cũng không có vẻ gì là muốn từ bỏ.

Đỗ Khang gật đầu một cái, sau đó nói: “Đúng, tôi có rồi, nhưng hiện tại Bách Khê cũng không độc thân.”

Bách Khê kinh ngạc nhìn Đỗ Khang, không hiểu anh đang nói bậy cái gì.

Đỗ Khang quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng cười một tiếng, vốn là sóng nước chẳng xao, tròng mắt đen nháy mắt lại như có nhiệt độ, chỉ cần một khoảng cách, cũng đủ khiến Bách Khê bị chết đuối.

Lam Tiểu Tuyết ngồi trên ghế cảm thấy trong phòng khách nho nhỏ này có rất nhiều bong bóng màu hồng, khiến cô không nhịn được muốn chọc phá.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Bách Khê bị ánh mắt dịu dàng mà Đỗ Khang lơ đãng lộ ra này hoàn toàn giết chết trong nháy mắt, cho đến khi cô không nhịn được dời tầm mắt, Đỗ Khang mới chậm rãi quay đầu, mơ hồ giải thích cho hai người kia nguyên nhân.

“Tôi tạm thời đảm nhiệm vị trí bạn trai của Bách Khê, giúp cô ấy lấy lại danh dự bị tổn thất, cho nên nói đúng ra, hai người bọn tôi cũng không phải độc thân.”

Bách Khê bừng tỉnh, giờ mới hiểu Đỗ Khang đang ám chỉ cái gì, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ lên.

Lúc đối mặt với Đỗ Khang, cô luôn cảm thấy thông minh của mình không đủ dùng, không suy nghĩ kịp theo anh, lần nào cũng bị Đỗ Khang nắm mũi dắt đi. Cô xấu hổ sờ mũi, quyết định trở lại phòng bếp thì tốt hơn.

Cô cứ như vậy quay người lại, Lam Tiểu Tuyết như một cái đuôi nhỏ chạy theo phía sau cô, theo vào phòng bếp.

Làm Tiểu Tuyết cũng không phải cô gái nhỏ yếu ớt, sau khi vào bếp với Bách Khê thì bắt đầu nấu cơm, hai người vừa lấy gạo vừa rửa rau vừa nói chuyện với nhau, cuối cùng cũng tìm được được cảm giác lúc hai người mới bắt đầu lên cấp ba.

“Mình cảm thấy cậu Đỗ Khang đó cũng rất tốt, cậu thừa dịp hiện tại thân thể anh ta không tốt nhanh chóng bắt anh ta lại, có thể nói anh ta tốt hơn tên keo kiệt Lý Thiên Viễn đó nhiều.” Lam Tiểu Tuyết chưa từng thấy Đỗ Khang, chỉ nghe nói Đỗ Khang là người đẹp trai nhất trường, hiện tại gặp mặt mới biết Đỗ Khang là đệ nhất soái ca.

Trai đẹp quả nhiên đều phải so sánh mới biết, bạn trai của cô Chu Kỳ cũng rất đẹp trai, nhưng đứng cạnh Đỗ Khang lập tức mờ nhạt. Chứ đừng nói tên bạn trai trước kia của Bách Khê, Lý Thiên Viễn, đơn giản như so sánh một cục kim cương với một đống củi. Hai người đều do một loại nguyên tố Cacbon tạo thành, chênh lệch sao lại lớn như vậy!

Bách Khê liếc Lam Tiểu Tuyết một cái, cảm thấy cô nàng này nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Nếu chuyện tình cảm đơn giản vậy thì đã tốt, lúc bạn yêu tôi, tôi cũng yêu bạn, vậy trên thế giới này cũng sẽ không có nhiều nam nữ si tình như vậy rồi.

“Cậu cảm thấy anh ấy có thể để ý mình ở điểm nào?” Bách Khê hỏi ngược lại.

Thấy Lam Tiểu Tuyết bị hỏi sững sờ, Bách Khê càng thêm buồn rầu, cô cũng không đến nỗi không có một ưu điểm nào chứ!

“Đừng vội đau lòng, mình cảm thấy nhìn từ phương diện nào, cậu cũng có ưu điểm khiến người khác yêu thích.” Lam Tiểu Tuyết nghiêm túc nhìn Bách Khê, sau đó lấy ngón tay ra liệt kê một số thứ: “Ví dụ như, bộ dạng xấu xí của cậu sẽ khiến người đó cảm thấy an toàn, dần dần sẽ không bỏ cậu…, còn có cậu nghèo rớt mùng tơi cũng rất dễ thỏa mãn.”

Bách Khê không nhịn được nắm mấy ngón tay đang liên tục tính toán của Lam Tiểu Tuyết. “Lam Tiểu Tuyết! Cậu không muốn sống nữa sao!”

Đáng ghét, mặc dù đang nói sự thật, nhưng cũng đừng phơi bày cô ràng như vậy chứ!

Lam Tiểu Tuyết che bụng cười vui vẻ, có một loại bạn tốt trời sinh là để đả kích lẫn nhau, rất dễ nhìn ra hai người đều như vậy. Ít nhất mỗi lần tắm rửa cùng nhau, bộ ngực vô cùng nhỏ của cô cũng luôn vô tình bị cười nhạo.

“Được rồi, không đùa cậu nữa, mình cảm thấy cậu rất có hy vọng, thừa dịp anh ta hoạt động bất tiện thì dùng sắc dụ dỗ, sau đó lỡ may mang thai, mẹ quý nhờ con được bước chân vào nhà giàu, trong tiểu thuyết đều viết như vậy, cậu nghe mình đi, tuyệt đối không sai!” Cặp mắt của Lam Tiểu Tuyết sáng lên, vô cùng tin tưởng nhìn Bách Khê, hình như đang hận hiện tại không thể đẩy Bách Khê vào trong ngực Đỗ Khang.

Bách Khê hoàn toàn im lặng, Lam Tiểu Tuyết nhất định là sự trừng phạt trời cao ban cho cô!

“Tiểu Tuyết, mình chỉ tặng cậu một câu, ít độc những cuốc tiểu thuyết đó một chút, trở về thực tế đi.” Bách Khê nhìn một cách đồng tình.

Lam Tiểu Tuyết xì mũi nhìn Bách Khê, nhờ ngày đó, tên Chu Kỳ nhà giàu đẹp trai này cũng là nhờ những chiêu thức trong tiểu thuyết theo đuổi được, hơn nữa còn mình nói gì nghe nấy, lúc này cô nhất định phải dựa vào những kinh nghiệm mình có được, giúp Bách Khê theo đuổi được con rùa vàng này.

“Cậu nghe mình đi, lần đầu tiên nhìn thấy, mình đã biết Đỗ Khang có ý với cậu, cậu phải chủ động một chút, mình dám đảm bảo anh ta sẽ không cự tuyệt.”

Nghe nói như vậy, ánh mắt của Bách Khê không tự chủ trôi đi, hình như muốn nhìn xuyên qua phòng bếp để có thấy khuôn mặt của Đỗ Khang, xem khuôn mặt lạnh lùng đó một chút, có giống như lời Lam Tiểu Tuyết nói hay không, có ý đối với cô…

Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu Chương 14: Chương 14

Hiện tại cô không nhớ anh là ai , nhưng nghe anh nói ” anh là chồng cô!” thì cô cũng chỉ biết làm theo thôi.anh chăm sóc cô rất tốt , cô cũng chỉ quấn lấy anh….- Em muốn tìm Băng Di ! – Cô kéo kéo cánh tay anh làm nũng. Cô vẫn nhớ chuyện của Băng Di mà sao lại quên chuyện của anh chứ?

– Vợ ngốc ! Em còn bệnh mà ! Ngoan! Ngủ đi cho khỏe , chuyện đó tính sau !- Anh lấy tay xoa đầu cô , mỉm cười kéo chăn cho cô.

– Ưm….-Cô gật đầu rồi nhắm mắt đi ngủ.

Anh bên cạnh nhìn cô ngủ , trong lòng lo lắng , cô liên tục đòi tìm Băng Di , nhưng chẳng có một chút manh mối nào thì bảo anh làm sao đi tìm , chả khác nào mò kim đáy bể.

~~~~~~~~~~~@@~~~~~~~~~~~

Hiện tại đã là 3h chiều,…

“Cộc….cộc….cộc…”

– Mời vào! – Anh lên tiếng nhẹ chách để cô thức giấc.

” Cạch” Cánh cửa mở ra, là ba anh!

– Ba! Ba ngồi đi ! – Anh dứng dậy kéo ghế mời ông ngồi.

– Thiếu gia ! – Đi đằng sau là thư kí Jack , cung kinh cúi đầu chào anh.

– Băng Đồng sao rồi ? – Ông Trần nhìn cô ôn tồn hỏi han, dù sao cũng là đứa con dâu ông chọn.

– Cô ấy bị mất phần chí nhớ ! Có thể sẽ không nhớ một số chuyện trước kia ! – Anh ngồi xuống lấy bàn tay cô.

– Nghe tin các con về bà nội rất muốn gặp các con đấy ! – Ông Trần nhẹ nhàng nhắc nhở.

– Ưm….. Mà thôi ! Ba còn phải ra sân bay, chiu rù nay ba có buổi kí kết hợp đồng ở Pari.

– Chào thiếu gia !

Vậy là căn phòng chỉ còn lại anh và cô , không gian im lặng lại bao chùm căn phòng.

“Reng….reng…,”

Đột nhiên điện thoại anh reo vang , anh lướt qua số trên màn hình , là Thái Lăng ?

– Alo? – Anh bấm máy trả lời , giọng điểm tĩnh.

– ” Hiếu Thiên ! Công ty có việc Cần giải quyết gấp , mình không đi đón tiểu Dạ được , nhờ cậu đi đón hộ được chứ , chiều tối xong việc tôi qua!” – Giọng Thái Lăng vang lên bên tai phone.

– Ừ! – Anh cúp máy luôn , không để cho Thái Lăng nói thêm gì nữa.

Anh nhìn đồng hồ đã hơn 4h sắp đến giờ tiểu Dạ tan học , tranh thủ lúc cô ngủ say , anh phải đi đón nó mới được , anh hiểu thời gian này Thái Lăng rất bận , Cẩm Tú vừa sinh , anh thì bận chăm sóc cho Băng Đồng nên , Thái Lăng vừa phải chăm sóc vợ vừa lo giải quyết việc ở công ty dùm anh.

Đứng trước cổng trường mầm non của tiểu Dạ , anh lại nhớ lại kí ức tuổi thơ của mình.

[…. Lúc ấy anh còn là một đứa trẻ lên ba!

Anh như thường lệ đứng đợi ba đến đón , nhưng nay ba anh quá trễ.

– Tiểu Thiên ! – Một người phụ nữ trẻ tuổi tự dưng chạy đến ôm chầm lấy anh.

– Cô là ai? Sao lại biết bên con?- Anh tròn mắt hỏi rất hồn nhiên.

– Mẹ là mẹ của con! Mẹ xin lỗi!- Người phụ nữ ôm lấy người anh , xiết xao.

– Đau ! Cô là mami của cháu? – Anh tròn mắt hỏi lại.

– Ưm…mẹ là mẹ của con ! Mẹ nhớ con quá! – Người phụ nữ đưa tay vuốt má anh , dịu dàng xoa đầu anh.

Từ xa một chiếc ô tô màu đen sang trọng đang tới gần , người ngồi trong xe chính là ba anh. Thấy vậy người phụ nữ kia liền bỏ đi thật nhanh vào trong ngõ nhỏ. Anh đuổi theo mếu máo , khóc oà gọi mami….

-Mami….huhu….mami….huhu!!!!Aaa!!! -Anh ngã xoài ra đất.

Người phụ nữ kia đã mất tích trong ngõ nhỏ , anh vẫn khóc oà miệng không ngừng kêu” mami”. Tuy đây là lần đầu anh gặp mẹ nhưng một đứa trẻ ba tuổi như anh lại rất cần có mẹ , tại sao bà lại bỏ đi?

– Tiểu Thiên ? Con sao lại nằm đây khóc? -Đúng lúc ấy thì ba anh đi đến nhanh chóng đỡ anh dậy , phủi cát trên quần áo anh rồi ân cần hỏi.

-Baaa! chúng tôi muốn mami…- Anh khóc lớn hơn , nhào vào lòng ba làm nũng.

– Tiểu Thiên ngoan ! Nếu con ngoan … con sẽ được gặp mami ! Ngoan…nén vào….]

Đang chìm vào dòng kí ức thì anh bị kéo về thực tại bởi tiếng gọi của tiểu Dạ.

– Chú Thiên ! Chú Thiên ! Á….con nhớ chú Thiên quá !

Thằng nhóc chạy lại ôm lấy anh miệng không ngừng gọi bằng cái giọng trong trẻo.

– Tiểu Dạ ! Con đi học ngoan không ? Để chú Thiên bế con cái nào ! – Anh cúi xuống nhấc thằng nhóc lên cao.

– Chào anh ! Anh là chú của tiểu Dạ ạ ! – Thấy anh cô giáo của tiểu Dạ liền cúi chào.

– Chào cô ! Tôi đón bé Dạ ! – Anh cũng gật đầu chào theo phép lịch sự.

– Tiểu Dạ , về nghe con ! – Cô giáo vẫy tay chào khi anh bế thằng nhóc lại phía chiếc xe đậu bên đường.

– Con….chào….cô ! – Thằng nhóc cười toe vẫy tay chào lại.

Anh cho thằng nhóc đi ăn kem sau đó mua luôn đồ ăn cho Băng Đồng , anh đoán chắc cô sắp ngủ dậy , cho xe chạy nhanh về bệnh viện.

Vừa đẩy cửa bước vào , anh liếc mắt đã thấy cô tỉnh rồi , đang ngồi nhìn gì đó ngoài van công , vì đáu là phòng víp nên rất giống một căn nhà thu nhỏ , đầy đủ tiện nghi.

– Chồng ơi….chồng ơi ! Anh đi đâu thế ? Làm em sợ quá ? – Cô đang định chạy ra ôm anh thì ngay lập tức bị tiểu Dạ chạy lại ôm lấy.

– Dì Băng Đồng ! Con nhớ dì quá ! Dì có nhớ con không ? – Thằng nhóc nói liển hồi.

Băng Đồng thực sự không biết thằng nhóc này là ai , cô đưa mắt nhìn anh cầu cứu.

– Ưm….- Cô gật đầu ngoan ngoãn với anh rồi quay sang ôm lấy thằng nhóc.

Hai người một lớn một nhỏ cùng chơi tự dưng anh lại thấy thích có một đứa nhỏ để cùng yêu thương. Chắc hẳn lúc đó sẽ rất hạnh phúc , chỉ nghĩ thôi anh đã thấy thú vị rồi.

-Được rồi ! Chú chơi với con nhưng….- Anh kéo tiểu Dạ lại gần và thì thầm gì đó , nở nụ cười gian nhìn cô , không biết anh nói gì với thằng bé mà nó cứ cười toe không ngừng.

– Được rồi ! Chờ con….- Thằng nhóc cười rồi nháy mắt tinh nghịch , lém lỉnh với anh , nói nhỏ vào tai anh.

Băng Đồng ngồi dựa vào thành giường nhìn anh và thằng nhóc , khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.

– Dì Băng Đồng ! Dì sinh em bé đi dì ? – Thằng nhóc nhẩy lên giường bệnh ôm lấy cổ cô , khuôn mặt vẫn tươi cười rất đáng yêu.

-Dì….dì…- Cô đỏ mặt nhìn sang anh , còn anh thì ung dung xem báo trên ghế sofa.

– Hìhi….. Dì chưa lấy chồng mà ! – Cô cười xoà.

– Có chú Thiên mà chúng tôi thích em gái giống dì.

Tiểu Dạ nhìn anh nháy mắt , rùi lại ôm cô nũng nịu.

– Nghe dì….dì….

– Ui thằng nhóc này!….- Cô nhìn anh mặt đỏ bừng vì ngượng.

Tiểu Dạ cứ chơi mãi cho đến khi mệt thì lăn ra ngủ luôn. Anh nhìn cô lắc đầu khẽ đặt thằng bé nằm cạnh cô ngủ. Cô vẫn đỏ mặt nhìn anh , khi bị anh nhìn thấy thì lại quay đi….

Cô chủ ” ưm” một tiếng rồi lặng im nhẹ nhàng tay ôm lại anh , cảm nhận ấm áp khi trong lòng anh.

Hạnh phúc liệu đã đến với họ thật sự ?

Có một người đã nghe lén được những lời nói này , ánh mắt sắc lém , những ngón tay nắm chặt như muốn phá hủy vật gì đó.

“Cộc….cộc….cộc”

– Vào đi! – Anh buông cô ra, giọng nói nhẹ nhàng thông báo.

Cánh cửa vị đẩy ra , bước vào là Thái Lăng , tay còn cầm theo giỏ hoa quả.

-Mình đến đón tiểu Dạ ! Băng Đồng em đỡ rồi chứ ? – Thái Lăng đặt giỏ trái cây lên bàn , quay lạo nhìn cô mỉm cười hỏi thăm.

– Ai vậy chồng ? – Cô co ro nhìn Thái Lăng như nhìn sinh vật lạ rồi ra sức rúc vào lòng anh sợ hãi.

-Đừng sợ … cậu ấy là Thái Lăng , chồng chị Cẩm Tú mà ! – Anh giải thích , chấn an.

– Nhóc con ! Em thực sự đã quên anh ! Thất vọng quá ! – Thái Lăng làn mặt giận.

-Tôi….tôi…tôi không ý mà ! – Cô hơi lúng túng , vẫn giữ thái độ sợ sệt.

– Thôi mình đón tiểu Dạ về đây ! Cẩn Tú lại mong ! Nghỉ sớm đi !- Thái Lăng cúi xuống bế thằng nhóc lên rồi đi ra khỏi phòng.

Chờ cho Thái Lăng đi rồi anh mới quay sang cô mỉm cười , xoa đầu cô.

– Chồng ! Em muốn về nhà ! – Cô lấy hết sức cán đảm lên tiếng hỏi anh như sợ sẽ bị anh mắng.

Anh nhíu mày nhìn cô , sau vài phút cũng giãn ra.

– Ưm… Được thôi! Nhưng em chờ tháo băng đã !

Anh gật đầu làm cho cô hớn hở , vui mừng ra mặt nhưng câu nói sau của anh lại khiến khuôn mặt của cô bỗng chốc xám xịt.

– Ngoan đi ! Hôm nay ngủ sớm đi ! Anh phải về nhà giải quyết một chút việc của công ty , mai anh sẽ vào với em !

– Chồng ! Đừng mà ! – Cô giãy nảy khi nghe anh nói , cô phải ở đây một mình sao ? Không thể được.

– Thui , vợ ngoan…,…vợ sẽ ngoan mà…. chồng đừng bỏ vợ ….hix…- Mặt cô méo xệch , cầm tay anh lay lay.

Anh giúp cô nằm xuống , kéo chăn đắp cho coi rồi cúi xuống hôn lên mái tóc và trán cô.

– Ngủ ngon vợ ngốc.

Anh đang mệt mỏi ngửa cổ nhìn đồng hồ đeo tay ” 12h” người dựa hẳn lên ghế xoay , nhắm mắt thư thái. Một bàn tay ôm lấy cổ anh , nhẹ nhàng quấn lấy. Mùi hương nước hoa lạ, khiến cho anh không quen mà mở mắt trừng người đứng sau lưng.

Không nhanh không chậm hất cánh tay Thái Na ra.

– Anh…

– Đi ra ngoài ! – Không để Thái Na nói hết câu anh liền cất giọng trầm khàn mà uy lực nói cô ta.

– Em…

– Không ra phải không ? Vậy để tôi đi! – Anh đứng dậy toan bỏ đi thì lại bị xô vòng tay ôm eo anh thật chặt , giữ lại.

– Buông tay !- Anh lạnh giọng gằn từng từ , cố kìm nén tức giận với Thái Na.

– Không ! Em sẽ không buông ! – Thái Na càng ôm chặt hơn.

– Chúng ta chưa có bắt đầu thì làm sao có kết thúc ! Tôi và em không có tình cảm vượt quá trình thân đâu! – Anh giữ từng ngón tay cô ra khỏi bụng mình , lạnh lùng buông cô ra và bỏ đi.

Thái Na đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt sắc lẻm ánh lên tia toan tính hiểm độc.

“Băng Đồng ! Tôi nhất định không thua cô , tôi đã không có được thì cô cũng đừng mơ có được”.

” Có một tình bạn ….

….đã từng là tình yêu !

Có một tình yêu đã từng là hạnh phúc….

Có một hạnh phúc ….

….bây giờ là nỗi đau….

Có một nỗi đau…bây giờ là kỉ niệm

……Kỉ niệm nhói lòng.”

Giao diện cho điện thoại

Truyện Nhã Ái Thành Tính Chương 155

Tác giả: Thánh Yêu

Chương 155: Đàn ông là làm thế nào quyến rũ phụ nữ

Tô Lương Mạt đứng ngơ ngác trước cửa thang máy chừng nửa giờ.

Cho đến khi Tô Trạch đẩy cửa đi ra nhìn thấy cô, “Chị, chị muốn đi ra ngoài sao?”

Tô Lương Mạt hoàn hồn, “Không phải, chị vừa mới từ bên ngoài trở về.”

Tô Trạch kỳ quái nhìn cô, “Vậy sao chị lại đứng đối mặt với cửa thang máy a?”

Cô đi vài bước đến trước mặt Tô Trạch, kéo tay nó đi vào trong nhà, cũng lười phải tìm lời giải thích với Tô Trạch.

Chiêm Đông Kình bị đưa thẳng đến đồn cảnh sát, Vệ Tắc đưa ra kết quả giám định DNA mới cho anh xem, “Phần chứng cứ này có thể chứng minh đầy đủ, Chiêm Tùng Đình là bác cả của anh, mà anh, chính là Chiêm Đông Kình.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm số liệu bên trên, “Làm sao tôi biết được đây có phải do cảnh sát các người ngụy tạo hay không?”

Vệ Tắc hừ lạnh một tiếng, “Nếu anh không tin, cũng được, ở trên tòa án, cho dù mười phần hai mươi phần tôi cũng có thể đưa cho anh.”

Chiêm Đông Kình vẻ mặt khinh thường, “Không phải nói là bác cả của tôi sao, tôi muốn gặp mặt thử xem.”

“Được thôi, dù sao vẫn phải để anh tâm phục khẩu phục.”

Chiêm Đông Kình đi theo Vệ Tắc đến trước một căn phòng khác, đẩy cửa đi vào liền thấy có người đang chăm sóc người đàn ông ngồi xe lăn, Vệ Tắc bảo người kia đi ra ngoài trước, hai tay hắn đẩy xe lăn về phía Chiêm Đông Kình, “Chiêm Đông Kình, anh nhìn cho rõ một chút, biết người này không?”

Chiêm Đông Kình từ trên cao nhìn Chiêm Tùng Đình chằm chằm, ánh mắt hai người chạm nhau, anh đi đến trước mặt người đàn ông, “Đây chính là bác cả của tôi?”

“Đúng vậy.”

Chiêm Đông Kình lạnh lùng cười một tiếng, “Tôi không biết ông ta.”

“Chiêm Đông Kình, đừng ngụy biện nữa, chuyện đến nước này, cho dù anh không thừa nhận, chúng tôi cũng có đầy đủ bằng chứng có thể chứng minh.”

“Cậu có thể chứng minh cái gì? Ai nói ông ta là bác cả của tôi?”

“Là mẹ của anh.”

“Hừ, mẹ?” Chiêm Đông Kình trực tiếp hỏi ngược lại, “Vậy cậu không phải nên để mẹ con chúng tôi làm giám định DNA sao? Như vậy mới là chứng cứ trực tiếp nhất.”

Vệ Tắc nắm chặt cán đẩy xe lăn, “Còn cần chúng tôi mời Chiêm phu nhân ra mặt?”

“Mời, đương nhiên phải mời.”

Đoàn người ngồi trong đồn cảnh sát, Mạc Thanh lúc đầu nói thế nào cũng không chịu tới, vẫn là cảnh sát bên này phái người, cuối cùng mới dẫn bà ta đến.

Chiêm Đông Kình nghe thấy tiếng giày cao gót đạp lên nền nhà, anh lười biếng giương mắt nhìn về phía cửa, khi Mạc Thanh xuất hiện một thân y phục tươm tất, mang theo bao tay màu đen viền lụa tơ tằm, lúc nhìn thấy Chiêm Đông Kình, sắc mặt có chút biến hóa rất nhỏ.

Vệ Tắc mời bà ta vào trong, “Chiêm phu nhân, xin lỗi làm phiền bà đến đây một chuyến.”

“Không vấn đề,” Mạc Thanh ngồi xuống cái ghế đối diện Chiêm Đông Kình, “nói cho cùng, tôi là nên cảm tạ các cậu, đã giúp tôi tìm được con trai cùng với bác cả.”

Chiêm Đông Kình khẽ quyến rũ khóe miệng, không có chút bối rối, “Phu nhân, có phải bà đang nhận loạn con trai ở khắp nơi không?”

“Lời này cần phải hỏi cảnh sát Vệ, tôi tin tưởng khoa học.”

Vệ Tắc nói với hai gã cảnh sát, “Đi đưa Chiêm Tùng Đình đến đây.”

“Vâng.”

Rất nhanh, liền có cảnh sát đẩy Chiêm Tùng Đình đến, Mạc Thanh đưa lưng về phía cửa, theo tiếng xe lăn đến gần sau lưng, thần sắc bà ta khó có thể che giấu mất tự nhiên, Vệ Tắc đi đến bên cạnh bà ta, “Chiêm phu nhân, mời bà đem lời làm chứng hai ngày trước nói lại một lần nữa.”

Mạc Thanh quay đầu liếc mắt cực nhanh, “Tôi, tôi có thể chứng minh ông ta chính là anh ruột của Chiêm Tùng Niên, Chiêm Tùng Đình, cũng là bác cả của Đông Kình.”

Vệ Tắc vẻ mặt chắc chắn, “Chiêm Đông Kình, bây giờ anh còn lời gì để nói?”

“Tôi không có gì để nói, các người tìm một người đến nói là bác cả của tôi, lại không biết dùng cách gì làm ra một kết quả giám định chứng minh quan hệ của hai người chúng tôi…”

“Chiêm Đông Kình, tôi khuyên anh vẫn nên ngoan ngoãn nhận tội đi.”

Người đàn ông ngồi trên xe lăn, đột nhiên động đậy ngón tay vài cái, vào lúc Vệ Tắc tràn đầy lòng tin cho rằng có thể vặn ngã Chiêm Đông Kình, người bọn họ cho là người câm này, lại mở miệng, “Tôi không phải là Chiêm Tùng Đình, tôi không phải.”

Mạc Thanh kinh hãi trợn tròn con mắt, mà ngay cả Vệ Tắc cũng giật nảy mình.

Chiêm Đông Kình cũng kinh ngạc không ít, anh ngẩng đầu nhìn tới.

Vệ Tắc đi đến trước xe lăn, “Ông có thể nói chuyện?”

Người đàn ông nhẹ gật đầu.

“Ông thành thật trả lời, rốt cuộc ông là ai?”

Ánh mắt Chiêm Đông Kình yên ắng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông.

“Tôi tên Triệu Bá Nam, tôi không quen biết Chiêm Tùng Đình nào cả, tôi không phải là…”

Sắc mặt Vệ Tắc rất khó coi, Mạc Thanh thì đưa lưng về phía người đàn ông, cánh môi bà ta run rẩy, Chiêm Đông Kình yên lặng theo dõi biến đổi đột ngột, người bình thường thực sự nhìn không ra quan hệ.

Vệ Tắc nhìn về phía Mạc Thanh, “Chiêm phu nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ông ta nói bậy! Ông ta chính là Chiêm Tùng Đình, tôi đã từng gặp, huống hồ giám định DNA cũng có thể chứng minh, chẳng lẽ trên đời còn có thể có chuyện trùng hợp như vậy, tùy tiện tìm một cái là có thể có quan hệ chú cháu?”

Lần này đúng là đau đầu, bởi vì Chiêm Tùng Niên đã chết, nếu như Chiêm Tùng Đình một mực chắc chắn ông ta không phải là Chiêm Tùng Đình, cho dù Mạc Thanh có làm chứng cũng vô dụng, Vệ Tắc gấp đến độ lòng bàn tay thậm chí rỉ đầy mồ hôi, chẳng lẽ việc đã đến nước này lại thất bại trong gang tấc?

Người đàn ông trên xe lăn ngẩng đầu lên, hành động dù vẫn bất tiện như trước, nói chuyện lại hoàn toàn lưu loát.

Mạc Thanh hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người, bà ta bước nhanh đến bên cạnh, khom lưng kề mặt lại gần người đàn ông, “Chiêm Tùng Đình, ông còn nhớ tôi không?”

Hai tay Chiêm Tùng Đình bóp chặt ghế tựa, hai mắt trợn tròn tựa hồ muốn vỡ cả hốc mắt, thần sắc trên mặt đã vặn vẹo biến hình, Chiêm Đông Kình dò xét cẩn thận, anh đứng dậy bước về phía trước.

Người đàn ông đột nhiên gống như bóng cao su xì hơi, nửa người trên ưỡn cao cũng chầm chậm dựa trở về, “Không biết, ai cũng không biết.”

Chiêm Đông Kình đứng ở bên cạnh ông ta, “Vậy, tôi thì sao?”

“Không biết, tôi không biết.”

Vệ Tắc bực bội đem tài liệu trong tay nặng nề đánh lên mặt bàn, Chiêm Đông Kình vặn chặt lông mày, “Cảnh sát Vệ, cậu như vậy chính là đe dọa nhân chứng.”

Ngón tay Mạc Thanh cấu chặt lòng bàn tay, đau đớn khó nhịn, “Không phải cái gì ông cũng không biết sao, trúng gió rồi?”

Vệ Tắc chống hai tay lên mép bàn, “Tư liệu điều tra được từ viện an dưỡng cho thấy, ông ta đi vào từ ngày đó chính là cái bộ dạng này, chưa từng nói chuyện bao giờ.”

“Ông là giả vờ?” Mạc Thanh đột nhiên ý thức được, thét lên chói tai một câu.

Chiêm Đông Kình đi đến bên cạnh, ngăn cản Mạc Thanh, “Cảnh sát Vệ, phần giám định kia có tính hay không?”

Vệ Tắc trầm mặc không nói.

“Tôi tin tưởng năng lực làm việc của cảnh sát, nếu kết quả giám định nói giữa hai chúng tôi có quan hệ huyết thống, vậy ông ta chính là bác cả của tôi, còn có chứng cứ gì có thể chứng mình tôi là Chiêm Đông Kình không? Nếu như không có, tôi muốn dẫn bác cả của tôi rời đi.” Chiêm Đông Kình đẩy xe lăn của Chiêm Tùng Đình, chuẩn bị rời đi, “Oh, đúng rồi, còn phải cám ơn cảnh sát các người, đã giúp tôi tìm được người thân duy nhất.”

“Không được,” Mạc Thanh đi ra ngăn cản, “Cậu không thể dẫn ông ta đi.”

“Vì sao?”

Mạc Thanh lại nói không ra lý do hợp lý, bà ta nhìn người đàn ông trên xe lăn, “Hai mươi mấy năm nay chắc hẳn rất khổ sở phải không, nhưng mà còn sống luôn tốt hơn đã chết, cái chết của Tùng Niên cho tới hôm nay vẫn luôn giày vò tôi, ông ấy chết thảm như vậy, nếu như có thể, tôi hy vọng ông ấy cũng có thể giống ông vậy, tôi cũng tình nguyện chăm sóc ông ấy cả đời.”

Vệ Tắc cũng xem xét tường tận sắc mặt Chiêm Tùng Đình, nhưng ông ta hình như lại khôi phục thành bộ dáng trước kia, giống như ai cũng không đi vào được.

Cuối cùng Chiêm Đông Kình vẫn mang ông ta đi, Vệ Tắc không có một chút lý do để ngăn cản.

Lên đến xe, Chiêm Đông Kình nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, “Ông thật sự là bác cả của tôi?”

“Đông Kình, Tùng Niên…”

Chiêm Đông Kình lái xe về phía trước, người đàn ông xiêu vẹo tựa lên trên ghế lái phụ, ông ta không có khí lực để tự ngồi thẳng dậy, xe đi được nửa đường, lúc đi ngang qua đầu đường nào đó, viên đạn bắn tới trên kính chống đạn của chiếc xe, Chiêm Đông Kình tránh khẩn cấp một cái, thấy người bên cạnh không có việc gì, lúc này mới tăng tốc về phía trước.

Lúc anh đi không có ngờ rằng Chiêm Tùng Đình sẽ mở miệng, cũng sẽ không có đề phòng đến việc này.

Xe bày ra cuộc truy đuổi giằng co, Chiêm Đông Kình giẫm chân ga, phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe quen thuộc, anh nhìn thấy có bóng người từ trong cửa sổ xe thò ra, súng bắn tỉa trong tay chuẩn xác bắn trúng lốp chiếc xe đuổi theo phía sau.

Chiêm Đông Kình kéo khóe miệng một cái, Tô Lương Mạt nhanh chóng rụt người lại, xe một trước một sau lái đi trên đường lớn, Chiêm Đông Kình ở trên xe gọi điện thoại, anh sắp xếp đưa Chiêm Tùng Niên đến một nơi an toàn trước, lúc này mới lái xe trở về chỗ ở.

Trong bãi đậu xe, xe của Tô Lương Mạt đã sớm bày ngay ngắn ở kia.

Chiêm Đông Kình đột nhiên an tâm một cách khó hiểu, anh xuống xe đi về phía thang máy.

Mở cửa đi vào, nhìn thấy một đôi giày cao gót nữ bày trước cửa, Chiêm Đông Kình bật sáng đèn, nhìn quanh một vòng lại không tìm được bóng dáng Tô Lương Mạt.

Anh ném chìa khóa xe về phía bàn trà, lỗ tai nhạy bén có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến, Chiêm Đông Kình thả nhẹ bước chân đi đến, đưa tay kéo cửa một cái, cửa không khóa.

Anh lại thuận tay đóng cửa lại, lúc đi đến chỗ vách ngăn, thấy Tô Lương Mạt đang nằm trong bồn tắm, Chiêm Đông Kình dựa nghiêng lên vách tường, huýt sáo.

Tô Lương Mạt giật mình, vừa rồi thế nhưng lại ngủ thiếp đi thật, cô mở mắt ra, cũng không tránh né, “Về rồi à.”

Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm cảnh xuân đẹp đẽ trước ngực cô, “Xem như anh phát hiện ra rồi, mỗi lần em tắm rồi đều đóng cửa, nhưng lần nào cũng không khóa trái, em nói, em thế này không phải là quyến rũ thì là gì?”

Tô Lương Mạt xòe tay, bong bóng xà phòng đầy bàn tay, “Không phải anh có chìa khóa dự phòng sao? Khóa cũng vô ích.”

Tóc Tô Lương Mạt rủ xuống trước ngực, ánh mắt bị nhiệt độ trong phòng tắm mờ mịt làm mê ly, đôi con ngươi mị hoặc của cô như sợi dây tơ nhìn về phía Chiêm Đông Kình, đột nhiên duỗi ngón tay ra, hướng anh ngoắc một cái.

Chiêm Đông Kình một tay nắm tay cô, “Em thừa nhận là đang quyến rũ anh?”

Đầu ngón tay của cô ở dưới vành tai anh lướt nhẹ, tay kia đẩy bọt xà phòng trước ngực ra, khe rãnh trắng nõn rõ rệt liền hiện ra trước mắt người đàn ông, “Không thừa nhận.”

“Còn không thừa nhận?” Anh muốn nếm thử xem cảm giác được nắm trọn trong lòng bàn tay kia, không ngờ lại bị Tô Lương Mạt đẩy ra, “Em thấy là anh đang quyến rũ em mới đúng.”

Thân thể Chiêm Đông Kình căng thẳng, hướng tay về bắp chân của cô, trượt lên vuốt ve, đến chỗ đầu gối rồi lại bị Tô Lương Mạt một phát đẩy ra, cô cầm lấy di động để bên cạnh mở nút ghi âm, “Anh lại nhắc nhở em rồi, em thật cũng muốn xem thử xem đàn ông là làm thế nào quyến rũ phụ nữ?”

“Em bảo đảm không hối hận?”

? Bí Quyết Dưỡng Phượng – Chương 5 – Truyện 68

Trọng Cát mỗi ngày đều mang nước suối sạch nhất trong thanh tuyền về cho Phượng Tiêu, Phượng Tiêuthì gắp nó bay đến bên dòng suối tắm rửa, những lúc khácPhượng Tiêuđa phần ở trong bụi cỏ mềm mại bên hang động tiếp tục tĩnh tu, Trọng Cátthì chạy vào trong lùm cây tìm kiếm các loại quả dại, nó đối với việc oán trách không được ăn thịt nhất là thịt gà đã không còn câu nệ nữa.

Thương thế của Phượng Tiêucuối cùng cũng nhanh khỏi hẳn, hôm nay, nó ăn mấy quả dại mà Trọng Cátnhặt về, Trọng Cátrất vui vẻ. Ngày hôm sau, Trọng Cátmới sáng sớm liền thức dậy, chạy vào trong núi, tìm đến một cây táo rừng trên một ngọn núi to cao, trong cả ngọn núi này, chỉ có duy nhất cây táo rừng bên khe núi là ngọt và giòn nhất, nó biến thành hình người, dùng tà áo bọc đầy táo rừng, vội vã nhanh bước trở về.

Ra khỏi rừng cây nhỏ, Trọng Cát dừng lại cách hang động không xa, nó thấy trước cửa hang động của mình có hai người đang đứng. Bọn họ mặc sam bào màu đỏ thắm, đầu buộc ngọc quan, có tiên rí rất đậm từ trên người bọn họ phát ra.

Là thần tiên! Thần tiên đến trước cửa động hồ ly của nó làm gì? Chẳng lẽ là vì Phượng Tiêu? Là chủ nhân trước kia của Phượng Tiêuđến tìm nó sao?

Trọng Cát nắm chặt tà áo đang bọc đầy táo, hai vị thần tiên kia ở trước cửa hang động cung kính mà khom lưng, dường như đang nói gì đó với người ở bên trong.

Trong đó có một thần tiên dường như đã phát hiện ra nó, ánh mắt sắc bén quét về phía bên này, Trọng Cátđi đến phía trước mấy bước, thần tiên kia cau mày nhìn nó, lẩm bẩm nói: “Hoá ra chính là con tiểu hồ ly này, thiên thực hồ, quả thật là tiên thú trân quý.”

Trọng Cáttăng thêm can đảm chạy nhanh về phía trước: “Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?”

Vị thần tiên kia nhìn nó sắc mặt không chút thay đổi, không có trả lời, trong hang động chợt vang lên giọng nói từ tốn: “Thiếu Thược, không được thất lễ với nó.”Là thanh âm của Phượng Tiêu.

Cái vị thần tiên tênThiếu Thượckia vậy mà lại cúi đầu, cung kính nói: “Tuân mệnh.”Rồi sau đó lại ngẩng đầu lên, liền cười hoà ái với Trọng Cát.

Trọng Cátthấyngười này cười như vậy khiến cho lông tơ toàn thân đều dựng hết cả lên, Phượng Tiêu chậm rãi từ trong hang động thong thả bước ra, nó vẫn mang bộ dáng phượng hoàng như cũ, nhìn Trọng Cát nói: “Tiểu hồ ly, ta phải trở về thiên đình.”

Trọng Cát ngẩn người, đôi tay đang nắm chặt tà áo chợt buông lỏng ra, táo rừng được bọc trong tà áo đều rơi hết xuống đất, có rất nhiều quả bị vỡ ra rơi xuống chân nó, nó nghe thấy chính thanh âm lắp bắp của mình: “Ngươi, ngươi phải rời khỏi đây? Ngươi, ngươi không bằng lòng để ta dưỡng sao?”

Một vị thần tiên khác lập tức trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt: “Lớn mật, ở trước mặt Phượng Đế bệ hạ, dám thốt ra những lời xằng bậy!”

Phượng Đế? Phượng Đế là cái gì? Vua của bộ tộc phượng hoàng sao? Đó không phải là thần điểu Vương sao?

Chẳng lẽ….. Phượng Tiêu nó kỳ thật là thần điểu Vương?

Phượng Đế là nhân vật rất lợi hại, Trọng Cátbiết, trong bộ tộc thiên thực hồ cũng có Hồ Đế, mà phượng hoàng ở trên trời, vua trong bộ tộc của họ hẳn là lợi hại hơn Hồ Đế rất nhiều.

Tóm lại, tiểu hồ ly như nó đây chỉ có thể ngước mặt lên nhìn vị Phượng Đế lợi hại kia. Nó bỗng nhiên cảm thấy, Phượng Tiêutrước mặt nó giờ đây bỗng nhiên trở nên rất xa xôi,rất xa xôi, bộ dáng của nó, thanh âm của nó, màu sắc lông vũ của nó, đều trở nên thật xa lạ.

Cái vị thần tiên tênThiếu Thược vẫn như cũ mỉm cười rất hoà ái với nó, thanh âm càng ôn tồn hơn nói: “Bệ hạ đồng ý thoả mãn nguyện vọng của ngươi, ngươi có yêu cầu gì?”

Trọng Cát cúi đầu, hai cái tai hồ ly run rẩy, thấp giọng nói: “Ta…. Ta cái gì cũng không muốn.”

Thiếu Thược vẫn cười nói: “Tiểu hồ ly, hay là ngươi cẩn thận suy nghĩ lại cho thật kỹ, bỏ lỡ hôm nay, có thể sẽ không có lại cơ hội này đâu.”

Không có lại cơ hội, không còn cơ hội nhìn thấy Phượng Tiêunữa rồi. Trọng Cátrũ đầu xuống, cái mũi có chút chua xót, ánh mắt thực chát, nó lớn tiếng nói: “Không có, ta cái gì cũng không muốn!”

Thiếu Thược cùng vị thần tiên kia nhìn nó, đều lắc lắc đầu. Phượng Tiêu nhẹ giọng cười nói: “Thôi được, ta tặng ngươi một tín vật.”

Một cái lông phượng màu đỏ thắm nhẹ nhàng bay đến, tự động rơi vào trong tay Trọng Cát, Trọng Cát nâng nó lên, nghe thấy Phượng Tiêu tiếp tục nói: “Khi ngươi cần hay muốn thứ gì, thì dùng hồ hoả đem cái lông vũ này đốt đi, sau đó nói ra nguyện vọng, ta bất luận ở nơi nào cũng đều sẽ biết, sau đó sẽ giúp ngươi thực hiện.”

Trọng Cátcầm lông vũ, vẫn đứng im như cũ không nhúc nhích, nghe thấy Phượng Tiêu nói: “Thời gian không còn sớm, ta thật phải đi rồi, tiểu hồ ly, sau này sẽ gặp lại.”

Rất nhiều rất nhiều năm sau, Trọng Cátthỉnh thoảng cùng mấy hồ ly khác trong tộc của nó nói về tình cảnh ngày hôm đó: “Ngươi có biết không, phượng hoàng bay lượn trên bầu trời, là cảnh tượng mỹ lệ nhất, tường quang kia rực rỡ đến chói mắt, ngũ sắc kia sặc sỡ như thuỵ vân (*mây cát tường)…..”

Mấy hồ ly kia nghe nó thường thuật đều đồng loạt bĩu môi, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nó: “Đừng nói mớ nữa, ngươi còn chưa có thành tiên đâu, làm sao mà thấy được phượng hoàng trên trời? Chẳng lẽ phượng hoàng sẽ từ trên trời rớt xuống cho ngươi xem?”

Trọng Cátchỉ lộ vẻ lười biếng cười phản bác nói: “Con phượng hoàng kia, thật đúng là từ trên trời rơi xuống, ta còn dưỡng qua nó nữa, ngươi không tin?”

“Quỷ mới tin ngươi, ngươi nếu từng dưỡng qua phượng hoàng, thì ta cũng dưỡng qua con kỳ lân của Thái Thượng Lão Quân kia kìa. Mơ nhiều quá không tốt cho cơ thể đâu, vẫn là nắm bắt thời gian tu luyện đi!”

Trọng Cát cũng chỉ cười cười không hề cãi lại, nó ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Đúng vậy, ai lại tin chứ, đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.”

(Lời tác giả: Phải kết thúc rồi, tuyệt đối là HE ^_^ nhưng mà trong sáng quá đi “ ngay cả cái hôn cũng chưa có — oán niệm a oán niệm!)

Rate

Ngày từng ngày trôi qua, thương thế của Phượng Tiêungày một lành hơn.Trọng Cát mỗi ngày đều mang nước suối sạch nhất trong thanh tuyền về cho Phượng Tiêu, Phượng Tiêuthì gắp nó bay đến bên dòng suối tắm rửa, những lúc khácPhượng Tiêuđa phần ở trong bụi cỏ mềm mại bên hang động tiếp tục tĩnh tu, Trọng Cátthì chạy vào trong lùm cây tìm kiếm các loại quả dại, nó đối với việc oán trách không được ăn thịt nhất là thịt gà đã không còn câu nệ nữa.Thương thế của Phượng Tiêucuối cùng cũng nhanh khỏi hẳn, hôm nay, nó ăn mấy quả dại mà Trọng Cátnhặt về, Trọng Cátrất vui vẻ. Ngày hôm sau, Trọng Cátmới sáng sớm liền thức dậy, chạy vào trong núi, tìm đến một cây táo rừng trên một ngọn núi to cao, trong cả ngọn núi này, chỉ có duy nhất cây táo rừng bên khe núi là ngọt và giòn nhất, nó biến thành hình người, dùng tà áo bọc đầy táo rừng, vội vã nhanh bước trở về.Ra khỏi rừng cây nhỏ, Trọng Cát dừng lại cách hang động không xa, nó thấy trước cửa hang động của mình có hai người đang đứng. Bọn họ mặc sam bào màu đỏ thắm, đầu buộc ngọc quan, có tiên rí rất đậm từ trên người bọn họ phát ra.Là thần tiên! Thần tiên đến trước cửa động hồ ly của nó làm gì? Chẳng lẽ là vì Phượng Tiêu? Là chủ nhân trước kia của Phượng Tiêuđến tìm nó sao?Trọng Cát nắm chặt tà áo đang bọc đầy táo, hai vị thần tiên kia ở trước cửa hang động cung kính mà khom lưng, dường như đang nói gì đó với người ở bên trong.Trong đó có một thần tiên dường như đã phát hiện ra nó, ánh mắt sắc bén quét về phía bên này, Trọng Cátđi đến phía trước mấy bước, thần tiên kia cau mày nhìn nó, lẩm bẩm nói: “Hoá ra chính là con tiểu hồ ly này, thiên thực hồ, quả thật là tiên thú trân quý.”Trọng Cáttăng thêm can đảm chạy nhanh về phía trước: “Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?”Vị thần tiên kia nhìn nó sắc mặt không chút thay đổi, không có trả lời, trong hang động chợt vang lên giọng nói từ tốn: “Thiếu Thược, không được thất lễ với nó.”Là thanh âm của Phượng Tiêu.Cái vị thần tiên tênThiếu Thượckia vậy mà lại cúi đầu, cung kính nói: “Tuân mệnh.”Rồi sau đó lại ngẩng đầu lên, liền cười hoà ái với Trọng Cát.Trọng Cátthấyngười này cười như vậy khiến cho lông tơ toàn thân đều dựng hết cả lên, Phượng Tiêu chậm rãi từ trong hang động thong thả bước ra, nó vẫn mang bộ dáng phượng hoàng như cũ, nhìn Trọng Cát nói: “Tiểu hồ ly, ta phải trở về thiên đình.”Trọng Cát ngẩn người, đôi tay đang nắm chặt tà áo chợt buông lỏng ra, táo rừng được bọc trong tà áo đều rơi hết xuống đất, có rất nhiều quả bị vỡ ra rơi xuống chân nó, nó nghe thấy chính thanh âm lắp bắp của mình: “Ngươi, ngươi phải rời khỏi đây? Ngươi, ngươi không bằng lòng để ta dưỡng sao?”Một vị thần tiên khác lập tức trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt: “Lớn mật, ở trước mặt Phượng Đế bệ hạ, dám thốt ra những lời xằng bậy!”Phượng Đế? Phượng Đế là cái gì? Vua của bộ tộc phượng hoàng sao? Đó không phải là thần điểu Vương sao?Chẳng lẽ….. Phượng Tiêu nó kỳ thật là thần điểu Vương?Phượng Đế là nhân vật rất lợi hại, Trọng Cátbiết, trong bộ tộc thiên thực hồ cũng có Hồ Đế, mà phượng hoàng ở trên trời, vua trong bộ tộc của họ hẳn là lợi hại hơn Hồ Đế rất nhiều.Tóm lại, tiểu hồ ly như nó đây chỉ có thể ngước mặt lên nhìn vị Phượng Đế lợi hại kia. Nó bỗng nhiên cảm thấy, Phượng Tiêutrước mặt nó giờ đây bỗng nhiên trở nên rất xa xôi,rất xa xôi, bộ dáng của nó, thanh âm của nó, màu sắc lông vũ của nó, đều trở nên thật xa lạ.Cái vị thần tiên tênThiếu Thược vẫn như cũ mỉm cười rất hoà ái với nó, thanh âm càng ôn tồn hơn nói: “Bệ hạ đồng ý thoả mãn nguyện vọng của ngươi, ngươi có yêu cầu gì?”Trọng Cát cúi đầu, hai cái tai hồ ly run rẩy, thấp giọng nói: “Ta…. Ta cái gì cũng không muốn.”Thiếu Thược vẫn cười nói: “Tiểu hồ ly, hay là ngươi cẩn thận suy nghĩ lại cho thật kỹ, bỏ lỡ hôm nay, có thể sẽ không có lại cơ hội này đâu.”Không có lại cơ hội, không còn cơ hội nhìn thấy Phượng Tiêunữa rồi. Trọng Cátrũ đầu xuống, cái mũi có chút chua xót, ánh mắt thực chát, nó lớn tiếng nói: “Không có, ta cái gì cũng không muốn!”Thiếu Thược cùng vị thần tiên kia nhìn nó, đều lắc lắc đầu. Phượng Tiêu nhẹ giọng cười nói: “Thôi được, ta tặng ngươi một tín vật.”Một cái lông phượng màu đỏ thắm nhẹ nhàng bay đến, tự động rơi vào trong tay Trọng Cát, Trọng Cát nâng nó lên, nghe thấy Phượng Tiêu tiếp tục nói: “Khi ngươi cần hay muốn thứ gì, thì dùng hồ hoả đem cái lông vũ này đốt đi, sau đó nói ra nguyện vọng, ta bất luận ở nơi nào cũng đều sẽ biết, sau đó sẽ giúp ngươi thực hiện.”Trọng Cátcầm lông vũ, vẫn đứng im như cũ không nhúc nhích, nghe thấy Phượng Tiêu nói: “Thời gian không còn sớm, ta thật phải đi rồi, tiểu hồ ly, sau này sẽ gặp lại.”Rất nhiều rất nhiều năm sau, Trọng Cátthỉnh thoảng cùng mấy hồ ly khác trong tộc của nó nói về tình cảnh ngày hôm đó: “Ngươi có biết không, phượng hoàng bay lượn trên bầu trời, là cảnh tượng mỹ lệ nhất, tường quang kia rực rỡ đến chói mắt, ngũ sắc kia sặc sỡ như thuỵ vân (*mây cát tường)…..”Mấy hồ ly kia nghe nó thường thuật đều đồng loạt bĩu môi, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nó: “Đừng nói mớ nữa, ngươi còn chưa có thành tiên đâu, làm sao mà thấy được phượng hoàng trên trời? Chẳng lẽ phượng hoàng sẽ từ trên trời rớt xuống cho ngươi xem?”Trọng Cátchỉ lộ vẻ lười biếng cười phản bác nói: “Con phượng hoàng kia, thật đúng là từ trên trời rơi xuống, ta còn dưỡng qua nó nữa, ngươi không tin?”“Quỷ mới tin ngươi, ngươi nếu từng dưỡng qua phượng hoàng, thì ta cũng dưỡng qua con kỳ lân của Thái Thượng Lão Quân kia kìa. Mơ nhiều quá không tốt cho cơ thể đâu, vẫn là nắm bắt thời gian tu luyện đi!”Trọng Cát cũng chỉ cười cười không hề cãi lại, nó ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Đúng vậy, ai lại tin chứ, đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.”(Lời tác giả: Phải kết thúc rồi, tuyệt đối là HE ^_^ nhưng mà trong sáng quá đi “ ngay cả cái hôn cũng chưa có — oán niệm a oán niệm!)

Đọc Truyện Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?

Từ hôm đó Băng Đồng chính thức lên nắm quyền điều hành tập đoàn này. Do buổi họp báo biểu hiện của cô thật khiến cho mọi người cảm động. Một người phụ nữ goá chồng, còn trẻ như vậy, lại mang thai. Cô đã làm lay động lòng mọi người vì hình tượng người phụ nữ yêu chồng, thương con của mình. Giá cổ phiếu của tập đoàn đã ở mức ổn định, còn có xu hướng tăng cao nữa…….- Thiếu phu nhân! Người đến công ty sao? Có Cần ở nhà nghỉ ngơi chút không? – Quản gia Ngô nhìn cô tất bật vì công việc bận rộn chạy đi, chạy lại với cái bụng bầu không khỏi đau lòng.

– Không sao! Chú Ngô! Cháu rất khỏe! – Cô nở nụ cười chấn an với ông, sau đó cúi đầu nhẹ bước vào xe.

Quản gia Ngô giúp cô đóng cửa lại, sau đó đứng nhìn theo ô tô đang dời khỏi khuôn viên Trần gia.

Cô đã bụng to hơn bốn tháng, đi lại ngày càng khó khăn nhưng cô vẫn không muốn nghỉ ở nhà…..cô không muốn vì cô mà nhỡ công việc của tập đoàn.

“Reng…….reng…….”

Điện thoại cử cô không ngừng reo, nhìn người gọi đến cô bấm nút nghe.

– Alo! Băng Di! – Cô muốn gọi như vậy, cô không muốn kêu tên Thái Na vì như thế nghe không thân thiết.

-“Chị hai! Em đang trên đường đến công ty chị! Chị rảnh không? Em cùng chị đi mua sắm đồ cho bé con nha!”

Suy nghĩ giây lát, cô đồng ý luôn, dù sao cô cũng chưa có chuẩn bị gì nhiều cho bé con. Chị em cô cũng không mấy khi cùng nhau ở một chỗ nên cô đồng ý liền.

– Được!

– ” Vậy em lập tức đến!”

Tắt máy, cô gió Phó công việc lại cho Jack rồi cùng Thái Na đi mua sắm.

Thái Na cùng Băng Đồng cùng nhau mua được rất nhiều đồ, tất cả đều được người của công ty vận chuyển mang về biệt thự Trần gia.

– Chị hai! Đã lâu lắm rồi! Em không có cơ hội ngồi nói chuyện với chị như bây giờ! – Thái Na cầm muỗng khuấy tách cafe sữa trên bàn.

– Ừm……chị quá bận! – Cô mỉm cười dịu dàng nhìn Thái Na.

– Chị! Từ lâu em đã muốn nói xin lỗi với chị! Hôm nay em nới có can đảm ngồi nói chuyện riêng cói chị thế này! – Thái Na đưa ly cafe lên nhấm một ngụm cho bình tĩnh, cô thực rất có lỗi.

– Em không cần phải xin lỗi! Chị mới phải xin lỗi em!

Băng Đồng cầm lấy bàn tay của cô.

– Chị hai! Em đúng là có lỗi mà! Nếu không phải do em chị và anh rể đã không phải xa nhau, rồi như hôm nay! – Cô thực sự áy láy.

– Ừm!

Hai chị em tâm sự với nhau rất vui vẻ, dường như giữa họ đã không còn dù chỉ một chút khoảng cách. Đó là do tình yêu thương đã giúp họ bỏ qua cho nhau mọi nỗi buồn.

Băng Đồng thực sự rất nhớ Hiếu Thiên, cho đến giờ cô vẫn không chấp nhận Hiéu Thiên thực sự đã xa cô mãi mãi. Ôm trên tay bó hoa hồng cô đứng ở bờ biển, nơi Hiếu Thiên xảy ra chuyện. Gió nhè nhẹ thổi mang theo mùi mặn nồng đượm của biển cả. Tà váy bay bay, mái tóc đen dài bị gió thổi tung. Cô nhắm mắt lại cảm nhận anh vẫn đâu đó bên cô.

– Hiếu Thiên! Em rất nhớ anh! Ở nơi đó có tốt không? – Cô gửi tâm sự của mình vào biển, từng cánh hoa hồng bị bứt rồi theo gió rơi rụng trên mặt nước biển, sóng biển gập ghềnh khiến những cánh hoa trôi ra xa.

– Tại sao chứ? Lúc trước chính anh đã hứa sau này sẽ bảo vệ em suốt đời, vậy mà giờ anh nhẫn tâm bỏ lại em một mình là sao? Em phải làn sao bây giờ? – Băng Đồng bật khóc nức nở khi nghĩ lại khoảng thời gian hạnh phúc của hai người.

Cô thực sự mệt mỏi, quá mệt mỏi vì những gì anh để lại,…… Cô cô đơn vì không có anh bên cạnh.

[……..

Băng Đồng ngồi trên bãi cỏ xanh, đầu dựa vào vai anh, mắt nhìn Hiếu Phong vui vẻ thả diều phía xa…..

– Mệt sao? – Anh yêu chiều vuốt mái tóc dài của cô.

– Không! – Cô lắc đầu nhìn anh cười.

Anh cúi người xuống hôn nhẹ Liên môi cô như chuồn chuồn lướt nước……

– Sau này chúng ta già em muốn sống ở một nơi thế này! Chỉ cần anh là đủ….- Cô mơ màng tưởng tượng về tương lai.

– Đợi khi Hiếu Phong lớn lên, anh sẽ giao cho nó quản lí mọi thứ, vợ chồng mình đi du lịch thế giới! – Anh vòng tay ôm cô thật chặt….,,

………..]

Từng hồi nói của anh vẫn vang vọng trong tâm trí của cô. Phải làm sao đây, cô đau, đau lắm, trái tim vẫn rất đau…….

– Nói cho em biết……làm sao để hết yêu anh? Cô hét lên, những bông hoa đã bị cô thả trôi theo sóng biển, nước mắt mặn đắng….. Cô đã yêu anh, yêu anh nhiều lắm……cô không có cách làm mình hết yêu anh, quên đi anh, để trái tim không phải đau vì anh nữa.

– Hiếu Thiên! Em yêu anh!

Cô hét lên thật to để mang tâm sự của mình thả vào gió biển mang đu thật xa…..cô mong anh có thể nghe thấy lòng mình.

– Băng Đồng! Anh cũng yêu em!

Từ đâu đó vọng lại tiếng nói quen thuộc đã in sâu vào tâm trí cô, có đánh chết cũng không quên. Đó là giọng Hiếu Thiên.

Cô tưởng mình nghe nhầm , vì Hiếu Thiên đã mất làm sao nói được. Cô lắc đầu, lau đi nước mắt có lẽ cô quá mệt mỏi, nhớ nhung nên sinh ra mộng ảo….. Cô quay đi, trồi cũng dần tối……..hoàng hôn đỏ rực phía mặt biển, ánh lên màu cô đơn, buồn man mát…….áng chiều tà……

– Băng Đồng! Nếu em yêu anh thì mau quay lại cho anh!

Giọng nói đó lại vang lên lần nữa, lần này Hiếu Thiên có chút bực mình khi thấy cô ngu ngốc quay đi. Cô không thể tin được đó đúng là Hiếu Thiên, Hiếu Thiên đang đứng cách chỗ cô không xa.

– Hiếu Thiên! Là anh thật sao? – Cô vui mừng muốn chạy lại ôm lấy anh để xác thực không phải là mơ.

Hiếu Thiên cũng chạy lại kéo cô ôm vào lòng, anh rất nhớ cô, rất nhớ! Tại sao cô lại gầy ốm đến vậy chứ?

– Hiếu Thiên! Là anh sao? Thực sự là anh sao? Em thực sự không mơ chứ? – Cô cảm nhận được ấm áp trong lòng anh, cô bật khóc nức nở.

– Em không mơ! Băng Đồng! Là anh, anh vẫn còn sống! – Hiếu Thiên càng ôm cô thật chặt cho thỏa lòng mong nhớ.

– Huhu! Hiếu Thiên ……- Băng Đồng ngẹn ngào, nếu đây chỉ là một giấc mơ thôi thì cô nguyện mãi mãi không bao giờ tỉnh lại….

Hai người ôm nhau khóc nức nở, khóc vì vui mừng nhưng họ cũng khóc vì số phận đã trêu đùa họ.

Đứng từ xa! Một người đàn ông cùng một cậu nhóc lắc đầu quay đi.

Biệt thự họ Trần…….

Hai người đàn ông, một lớn, một bé đang ngồi uống trà.

-Ba nuôi! Ba biết mẹ con khóc đến mức nào không? Sao ba nỡ lòng làm vậy với mẹ chứ! – Hiếu Phong lên tiếng trách móc.

– Ba chỉ thử lòng họ thôi! – Người đàn ông cao quý, tuấn tú trong bộ màu đen. – Đó là Từ Khải Hùng, hiện tại là chủ tịch tập đoàn hắc bang ECTION- TOIC.

– Ba thật là!!!!!- Hiếu Phong làm mặt xấu.

Đúng lúc đó, hai dáng người bước vào trong phòng khách…..

– Hi! Mami! Baba. – Hiếu Phong vội vàng mỉm cười chào vô số tội!

– Xin chào! – Từ Khải Hùng có chút chột dạ, lưng toát mồ hôi khi thấy cô nhìn anh chằm chằm.

Băng Đồng tức giận thật sự, mặt toát ra lửa giận đi đến trước mặt Từ Khải Hùng…..

– Anh thật là quá đáng! Đùa thế sẽ vui sao? – Cô túm tóc anh, móng tay ra sức cào cấu, khiến cho Khải Hùng tả tơi, nhưng không giám phản kháng. – Hôm nay không cho anh một trận em thực sự không phải người! Dám dấu em,……

Hiếu Phong nhìn ba nuôi bị mami đánh cho tả tơi mà không thể phản kháng, thật đáng thương, còn gì là danh dự nữa, đường đường là chủ tịch một tập đoàn hắc bang, cao cao tại thượng mà lại bị thua một người phụ nữ mang bầu, thật sự nhục nhã, nêu tin này mà truyền ra ngoài chắc sẽ rất hót.

– Băng Đồng! Em sao có thể mạnh tay như vậy chứ?

Từ Khải Hùng tơi tả ngã xuống ghế thở hộc hộc.

– Hừ…..hừ……anh chờ đấy! Chờ em sinh song baby sẽ tìm anh xử tiếp! – Cô mệt mỏi ngồi trong lòng Hiếu Thiên.

– Bà xã! Đừng giận…….sẽ không tốt cho thai nhi!

Hiểu Thiên nhẹ giọng ôn nhu an ủi cô,…… Một màn tàn sát vừa rồi thất khiến cho anh phải run sợ, tưởng tượng đó là anh chắc anh chết mất. Từ bao giờ mà bà xã xinh đẹp của anh lại trở lên thay đổi dữ dằn đến vậy?

Hiếu Thiên đã kể lại cho Băng Đồng nghe mọi thứ lúc anh gặp chuyện, được Khải Hùng cứu cho đến khi gặp lại cô. Anh bị hôn mê sâu, mãi khi tỉnh dậy thì đã là lúc cô lên làm chủ tịch tập đoàn. Anh phải tĩnh dưỡng để bình phục nên không thể quay về gặp cô.

– Tại sao anh không báo cho em! Làm em cứ tưởng…. Cô bắt đầu khóc, tủi thân nghĩ lại những ngày tháng vừa qua.

– Tại hắn! – Anh chỉ tay về phía Khải Hùng đang ngồi ở phía đối diện, ung dung uống trà.

– Anh chỉ giúp em thử thách tình yêu thôi! – Khải Hùng vô tội nhún vai.

– Anh,……anh…..hôm nay không giết anh em cũng cho anh tàn phế! – Cô tức giận lao vào xử Khải Hùng.

Hiếu Phong với Hiếu Thiên ngồi cười chảy ra nước mắt, có thế chứ, vì tên kia mà gia đình anh phải xa nhau lâu đến vậy. Đáng bị đánh!

Từ Khải Hùng chính là người cứu Hiếu Thiên. Anh là người thừa kế hắc bang nên rất bận việc. Trước kia anh bị gặp nạn ở Việt Nam, được cô cứu, sau đó anh đem lòng thích cô, muốn lấy cô và cho Hiếu Phong một gia đình hoàn chỉnh nhưng cô một mực từ chối. Anh không muốn bắt ép cô. Anh hiểu:” Yêu một người đơn giản chỉ cần người đó hạnh phúc là đủ!” Từ đó, anh luôn luôn giúp đỡ mẹ con cô. Anh đã nhận nuôi Hiếu Phong, anh yêu thằng bé như con đẻ của mình….. Vì cô anh thề sau này sẽ không lấy vợ, sẽ đào tạo Hiếu Phong thành người thừa kế của ECTION- TOIC sau này. Có một điều đến giờ cô mới biết anh chính là bạn thân thuở nhỏ của Quốc Kiệt, Hiếu Thiên với tên Thái Lăng kia.

Cô vừa tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, thấy anh đang ngồi đọc sách, tiến lại gần cúi đầu nhìn quấn sách anh đang cầm trên tay.

– Từ lúc nào anh lại thích đọc sách bà bầu vậy? Lẽ nào anh mang thai cần tìm hiểu? – Cô ngây ngô ngồi xuống bên cạnh, cố ý chêu chọc anh một chút.

– Không còn phải vì em sao? – Anh đặt cuốn sách cuống kéo cô ôm vào lòng!

– Không có máu hài hước! – Cô kết luôn một câu rồi lười biếng dựa vào ngực anh.

– Anh không hài hước chỉ giỏi thế này thôi! – Chưa để cô kịp phản ứng đã đặt môi mình lẻn môi cô, tham lam hôn cánh môi hồng kia.

“Cạch!”

Cánh cửa phòng đột nhiên mở, Hiếu Phong trơ mắt nhìn một màn tình cảm này, không biết phải làn gì vội vàng đóng cửa ra khỏi phòng.

– Thật xấu hổ! – Cô đẩy anh ra, sau đó trừng mắt với anh một cái, giờ thì anh bảo cô làm sao nhìn mặt con cái.

– Tại em xinh đẹp làm chi!- Anh ôm cô vào lòng, kéo chăn đi ngủ, trước khi đi ngủ tay còn giúp cô xoa bụng cho dễ chịu.

Coi mệt mỏi rồi nên lặng xuống đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhìn cô say ngủ trong lòng mình anh không khỏi thở dài. Chắc thời gian qua cô đã mệt mỏi lắm rồi. Cúi xuống hôn lẻn trán cô, anh ghé tai cô thì thầm:

-” Vợ yêu! Anh yêu em!”

Cô dang ngủ mơ màng nghe được những lời này không nhịn được môi bất giác nở nụ cười hạnh phúc.

Lúc này tại nơi khác trong thành phố…..

– Anh làm ơn đừng theo tôi nữa được không? – Thái Na phát cáu vì có một cái đuôi cứ bám theo mình.

– Anh đâu có bán theo em! – Lí Quốc kiệt nhún vai vô số tội!

– chúng tôi Vậy anh đi theo sau tôi không là đi theo thì là gì! – Thái Na tức giận giậm chân.

– Là đi cùng! – Nói xong anh kéo cô đi theo luôn.

– Á! Tên chúng tôi kéo tôi đi đâu? – Thái Na hét ầm lên khiến cho mọi người đi đường đều phải quay đầu lại nhìn.

Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện Làm Sao Để Hết Ưu Sầu Chương 7 trên website Globaltraining.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!